"Láo xược."
Trong phút chốc, tám trăm tăng biện kinh đồng loạt mở miệng, Hứa Thanh Tiêu khẩu xuất cuồng ngôn, bất kính với Phật môn, vậy mà dán tự xưng là Phật Tổ, như này bảo bọn họ nhịn thế nào được?
“Hứa thí chủ, chớ có cuồng ngôn.”
Đến cả Tuệ Giác thần tăng cũng không nhịn được có chút phẫn nộ nói.
"Đâu ra láo xược?"
"Đâu ra cuồng vọng?"
Hứa Thanh Tiêu lớn tiếng chất vấn .
"“Bôi nhọ Phật Tổ, sao không là láo xược?"
"Tự nhận là Phật Tổ, sao không là cuồng vọng?"
Tám trăm tăng biện kinh cùng với Tuệ Giác thần tăng nói.
"Nực cười!."
"Phật thuyết, chúng sinh bình đẳng, buông bỏ đồ đao, đạp đất thành Phật.”
"Ý này, tất cả toàn Phật, người có phật tính, đã thành Phật.”
"Tất cả đều bình đẳng, Phật không xếp trên xếp dưới, ta đã có phật tính thì là Phật Tổ, quá khứ cũng vậy, tương lai cũng vậy, vạn phật đều là bổn tướng, cho nên Phật Tổ là ta, ta tức là Phật, đâu ra láo xược? Đâu ra cuồng vọng?"
"Nếu như láo xược, vậy Phật môn cũng không bình đẳng, nếu như ngông cuồng, vậy còn gì là đạp đất thành Phật?"
Hứa Thanh Tiêu lớn tiếng nói, âm thanh như tiếng sấm rền.
Đấy chính là tiếng chất vấn.
Cùng âm thanh đó vang đến, Tuệ Giác thần tăng không khỏi sửng sốt.
Lão ta không ngờ, Hứa Thanh Tiêu vậy mà đào sẵn một cái bẫy.
Không chỉ lão, cả tám trăm tăng biện kinh cũng sửng sốt.
Ngay từ đầu, bọn họ tụng Phật kinh, tỏ vẻ cường thế, cho nên tự tin.
Hứa Thanh Tiêu lại niệm ra Đạo kinh, kích lòng tranh đấu của mình lên, cho nên diễn biến Phật pháp.
Nhưng bởi vì đây dù sao cũng là vương triều Đại Nguỵ, hơn nữa cũng chưa đến thời khắc mấu chốt chân chính, cho nên Tuệ Giác thần tăng cũng không đưa ra con át chủ bài.
Đấu pháp thất bại cũng không xấu, mở miệng khen ngợi Hứa Thanh Tiêu, dùng cách này để chọc giận Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu sỉ nhục Phật Tổ, cũng chọc giận mình, theo bản năng hô lớn cuồng vọng.
Không ngờ trúng kế của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng thế.
Đây là mưu kế của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn cố ý chọc giận Tuệ Giác thần tăng, rồi sau đó chất vấn biện pháp.
Tuệ Giác thần tăng khen Hứa Thanh Tiêu có tướng trí tuệ, là Bát Bộ Thiên Long, mà Hứa Thanh Tiêu lại tự xưng từng là Phật, chỉ bằng lời này tất nhiên đã chọc giận bọn họ.
Cho rằng Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng tự đại, hơn nữa xuất khẩu vô lễ.
Giờ Hứa Thanh Tiêu nói ra câu Phật môn chúng sinh đều bình đẳng, một câu này, nói ra khiến mọi người á khẩu không trả lời được.
Mà trong kinh đô Đại Ngụy, có không ít thế lực sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu tức giận mắng xong, cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều cho rằng Hứa Thanh Tiêu chẳng qua không thích Phật môn thôi, lại không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu vậy mà còn cố ý gài bẫy Phật môn nữa.
Đầu tiên là bắt đầu biện pháp.
Nói đúng hơn, Hứa Thanh Tiêu đã tự cho Phật môn một cái ra oai phủ đầu.
Ngươi nói Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng tự đại.
Là vì Hứa Thanh Tiêu tự nhận chính mình là Phật Tổ.
Nhưng chúng sinh bình đẳng, Phật thuyết, phóng hạ đồ đao, đạp đất thành Phật, mỗi người đều là Phật, mỗi người đều có phật tính.
Chỉ cần lúc phật tính xuất hiện, như vậy đã có thể thành Phật.
Nếu thành Phật thật, là Phật trong quá khứ cũng được, là Phật không trong quá khứ cũng chẳng sao, nếu như ngươi cứ cố chấp vấn đề này, vậy chứng minh Phật cũng có ba bảy loại, có trên có dưới có tôn có sư.
Thế sẽ không còn cái cách nói chúng sinh bình đẳng, cũng không tồn tại cái định lý người người đều thành Phật được.
Nghĩ đến đây, rất nhiều người líu lưỡi.
Cảm thấy Hứa Thanh Tiêu thật sự là đáng sợ, chỉ bằng mấy câu vô cùng đơn giản, chỉ thẳng vào trung tâm Phật môn, khiến Tuệ Giác thần tăng khó chịu ra mặt.
Một khi Tuệ Giác thần tăng đồng ý, như vậy sẽ làm dao động gốc rễ Phật môn, nghiệp lực này, lão ta không nhận nổi.
Nhưng nếu Tuệ Giác thần tăng phủ nhận,vậy có nghĩa lúc nãy mình vừa nói bậy, Phật pháp không đủ tinh thâm.
Xem như lỗ nặng rồi.
Lại còn mất hết cả mặt mũi.
Nếu là bình thường cũng chẳng sao.
Rốt cuộc nếu biện pháp không cãi lại được người ta, tóm lại cũng bình thường thôi.
Nhưng giờ thì khác.
Lão ta đang đại biểu cho Phật môn, mang tám trăm tăng biện kinh từ đằng Đông đến để biện pháp, muốn một đường toàn thắng, sao có thể thất bại ở chỗ này được?
Nếu như thất bại, cho dù chỉ thất bại một chút, với lão mà nói cũng là một rắc rối cực lớn.
Cho nên sắc mặt Tuệ Giác thần tăng cũng không đẹp đẽ gì cho cam.
Thậm chí lão còn có chút hối hận.
Coi thường Hứa Thanh Tiêu, không ngờ vừa mới gặp mặt, Hứa Thanh Tiêu đã đào một cái bẫy chờ mình.
Nhưng mà.
Thực mau.
Tuệ Giác thần tăng chắp tay trước ngực, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Phật bản chất là vô tướng, chính sinh lại có tướng."
"Hứa thí chủ theo là chúng sinh, chưa tẩy sạch bụi hồng trần, chưa vào Phật quốc, chưa có Chính Giác, đâu ra vô tướng?"
"Đã có tướng chưa phải vô tướng, đương nhiên là cuồng vọng, cũng là xấc xược."
Không hổ gừng càng già càng cay.
Tuệ Giác thần tăng đưa ra câu trả lời, nhưng lời của lão, không tính là đặc biệt cao minh lắm.
Lão ta cho rằng, Phật là vô tướng, chỉ cần thành Phật, quá khứ cũng được, tương lai cũng thế, đều là phật đà, vì thế nhân giải vây, dẫn thế nhân hướng về cực lạc.
Nhưng chúng sinh có tướng, Hứa Thanh Tiêu là Vương gia của vương triều Đại Ngụy, lại là Nho đạo Bán thánh, vướng vào rất nhiều nghiệp lực tội lỗi, mê luyến hồng trần mà vô pháp thoát thân, cho nên vẫn chưa rũ sạch bụi trần, chưa thanh khiết sạch sẽ.
Cũng chưa đi qua Phật quốc, ý chỉ chưa tự siêu thoát, chưa muốn vứt bỏ hết thảy vinh hoa phú quý.
Chỗ nào được coi là Phật?
Chẳng qua mỗi người một vẻ, nói bổn tướng mà thôi.
Câu trả lời này không tính rất cao minh, nhưng câu trả lời này lại vẹn toàn vừa khớp.
Ít nhất không tính là thua.
"À!"
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không đáp lại.
Chỉ một chữ à.
Ngập tràn miệt thị cùng với cười nhạt.
Trong mắt Phật môn, một tiếng cười nhạt này dường như đang nói, Phật môn cũng chỉ đến thế thôi.
Mà trên thực tế, ý của Hứa Thanh Tiêu đúng là thế đó.
Còn tưởng rằng Tuệ Giác thần tăng giỏi đến thế nào.
Một câu bổn tướng phi vô tướng dễ ợt cũng trả lời không lên thân.
Nếu nói vậy, đại hội biện pháp lần này, Hứa Thanh Tiêu có tự tin rồi.