Kinh văn Tuệ giác thần tăng tụng niệm, nghe qua có vẻ cao lớn trang trọng.
Phật quang dập dờn mạnh hơn, càng tỏ ra vẻ thần thánh vô ngần, trên bầu trời Đại Nguỵ, có từng bóng Phật một rọi xuống, Phạm âm đinh tai nhức óc, khiến tâm thần con người phải chấn động.
Dường như là một loại tuyên chiến.
Tuệ Giác thần tăng cũng không để ý đến Hứa Thanh Tiêu, lão ta tới đây, tại sao lại không đi vào ngay, là vì muốn vừa bắt đầu đã tấn công vào tự tin của Nho đạo.
Cho thấy sự kìm kẹp.
Cho nên mới ở bên ngoài kinh đô niệm Phật pháp.
Nhưng chẳng ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại là người đầu tiên đi ra ứng pháp.
Theo lý thuyết phải là Tiên môn dẫn đầu mới đúng.
Cái này khiến Tuệ Giác thần tăng đối Hứa Thanh Tiêu sinh ra một ít ác cảm.
Nhưng mà cũng không sao, lão ta tin vào Phật pháp vô biên của mình, có thể áp chế được.
Nhưng mà.
Tuệ Giác thần tăng vừa mở miệng ra tụng kinh, thanh âm của Hứa Thanh Tiêu càng thêm vang dội.
"Chân thường ứng vật, chân thường được tính, ứng với cái tĩnh lặng bình thường, cũng là thanh tịnh."
"Thanh Tịnh như vậy, đã dần tiếp cận với Đạo. Đạt được Đạo, gọi là đắc đạo, tuy có cái danh đắc đạo, thực ra không được gì cả."
"Vì cảm hóa chúng sinh, nên được gọi là đắc đạo. Người có thể ngộ được như vậy, mới có thể truyền thánh đạo."
Hai luồng âm thanh hùng vĩ vang vọng trong kinh đô Đại Ngụy.
Phật hiệu rung trời.
Đạo hiệu to lớn.
Có một loại cảm giác đối chọi gay gắt.
Chẳng qua ngay tại lúc Hứa Thanh Tiêu tụng kinh văn.
Thanh liên càng rung lên, thần huy tầng tầng lớp lớp phơi phới, ngăn cản hoàn toàn Phật quang đi vào.
Thứ sức mạnh này khiến Tuệ Giác thần tăng nhíu mày.
Phật quang không đi vào được kinh độ Đại Ngụy cũng không phải rất quan trọng, nhưng đây là một loại tượng trưng, tượng trưng cho việc Phật ta tiến đến, tất cả chúng sinh đều được siêu thoát hoàn toàn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại làm ra trở ngại như vậy, là đang muốn đoạn tuyệt con đường siêu thoát của chúng sinh muôn loài.
Lúc này, Tuệ Giác thần tăng có chút tức giận.
Mình còn chưa tiến vào Đại Nguỵ, mới ở bên ngoài Đại Ngụy, phát dương mạnh Phật pháp, cũng coi như đang khách sáo với các ngươi, báo cho các ngươi một tiếng, chúng ta đến rồi.
Không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại cương liệt đến vậy, không cho Phật môn tý thể diện nào.
Trong giây lát, Tuệ Giác thần tăng trong lòng nổi giận.
“Phật pháp vô biên.”
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, lão ta chắp tay trước ngực, cao giọng tụng một tiếng, lộ tướng Kim cương nộ mục.
(Tướng Kim cương nộ mục: nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác.)
Trong chốc thì, hư ảnh phật đà trên vòm trời càng thêm to lớn thần thánh, vô thượng niệm lực được thêm vào.
Phật quang khủng khiếp lan thẳng tràn đến kinh đô Đại Ngụy.
Thứ sức mạnh này cực kỳ mạnh bạo, Phật pháp bao phủ lên hết thảy, như muốn cưỡng ép độ hoá cả kinh đô Đại Ngụy vậy.
Không ít đệ tử của Tiên môn siết chặt nắm tay, thế lực quyền quý của vương triều Đại Ngụy cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Phật môn đúng là coi mình đây là người dưng rồi hả?
Bá đạo đến thế là cùng.
Còn chưa vào ở trong Đại Nguỵ đã dám như này rồi.
Nếu như vào trong Đại Nguỵ thật, Phật môn đây chẳng phải muốn áp đảo hoàng quyền xuống chân rồi à?
Nhưng đối mặt với tình cảnh như vậy, bọn họ không thể ra tay, chỉ đành đặt hết hy vọng trên người Hứa Thanh Tiêu.
"Đạo pháp hiển nhiên."
Nhưng, đúng thời khắc mấu chốt, thanh âm của Hứa Thanh Tiêu cũng tiếp đó nổ vang.
Ngươi Phật pháp vô biên.
Ta Đạo pháp hiển nhiên.
Lúc này, thanh liên nở rộ, một bóng người bé xíu màu tím xuất hiện, dựng dục ra vô thượng pháp, nhấc lên mây tía đáng sợ, ngay lập tức hất văng phật quang ra ngoài.
Phật quang màu kim sắc bị hất văng ở bên ngoài kinh đô Đại Ngụy, đánh mạnh vào đám tăng nhân kia.
Trong nháy mắt.
Khí huyết toàn thân Tuệ Giác thần tăng quay cuồng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hứa Thanh Tiêu đáp lại, cũng là một loại khiêu khích.
Lão ta biết Hứa Thanh Tiêu ắt sẽ tham dự biện pháp, nhưng không ngờ được, vào thời điểm mấu chốt, Hứa Thanh Tiêu lại cường thế đến như vậy?
"Được!"
"Hứa Thánh quả thật bất phàm."
"Không hổ danh Hứa Thánh."
"Vương gia giỏi quá."
"Bình Loạn Vương oai phong quá đi thôi."
Phật quang bị buộc ra ngoài.
Trong nháy mắt, các đệ tử bảy đại tiên môn đều không khỏi trầm trồ khen ngợi liên tục.
Tuy rằng Đại Ngụy không phải nơi tiên môn bọn họ ở, nhưng Trung châu là địa bàn của bạn họ.
Phật môn từ đằng đông đổ đến, bản thân đã mang theo ý vị khiêu khích.
Hơn nữa từ xưa đến nay, biện pháp đều không phải chuyện tốt lành gì.
Họ có thành kiến với Phật môn cũng là điều hết sức bình thường, bây giờ nhìn Hứa Thanh Tiêu áp chế Phật môn như thế, tất nhiên phải vỗ tay khen ngợi một phen rồi.
Đám người Lộ Tử Anh càng lớn tiếng khen hay, chẳng qua khen xong rồi, bỗng có chút ghen tị.
Mà dân gian bá tánh, cùng với nhóm quyền quý Đại Nguỵ cũng hăm hở khen ngợi, ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Thuận theo phật quang lùi lại, Tuệ Giác thần tăng có chút động dung, nhưng thực mau đã thu lại, nhìn Hứa Thanh Tiêu đạm nhiên nói.
"A di đà phật. "
“Hứa thí chủ, sư đệ Tuệ Chính của lão nạp đã từng nói với ta, rằng Hứa thí chủ có tướng trí tuệ của Phật môn ta, cũng chính là Bát Bộ Thiên Long chuyển thế của Phật môn ta, là người bảo hộ cho Chính Giác của Phật môn ta ra đời.”
“Hứa thí chủ, ngươi bị nghiệp hỏa quấn thân, bản thân lạc lối, tất cả đều là nghiệp chướng, vì tâm tịnh cùng tướng trí tuệ phật đà liên quan mật thiết với nhau, biển khổ vô biên, quy y ngã phật, có thể thoát ly nỗi khổ hồng trần, không phải chịu độc tham sân si, hướng cực lạc mà đi.”
Tuệ Giác thần tăng đầy mặt từ bi.
Kinh văn đấu pháp, lão ta thua, nhưng cũng không giận, lại lôi cái trò mèo Phật môn kia ra.
Ngươi cùng Phật ta có duyên.
Nếu Hứa Thanh Tiêu không phải Đại Ngụy vương hầu, cũng không phải Nho đạo Bán thánh, thế thì không có duyên với Phật của Tuệ Giác thần tăng kia rồi.
Mà thành yêu nghiệt to gan, dám sỉ nhục Phật pháp.
Lời của Tuệ Giác thần tăng nói khiến người ta ghê tởm.
Đấu pháp không lại, bắt đầu lươn lẹo.
Bảo sao không tởm cho được.
Nói Hứa Thanh Tiêu là Bát Bộ Thiên Long chuyển thế của Phật môn, Bát Bộ Thiên Long là cái gì? Chính là người hộ đạo, địa vị ở Phật môn cực cao, nhưng so với bên trên thì thấp tẹt.
Phật Tổ, Phật, Bồ Tát, Bát Bộ Thiên Long, La Hán, hộ đạo tăng.
"Láo xược."
"Bản vương chính là Lưu Ly Định Quang Phật chuyển thế, từng là Thế Tôn phật, cái gì mà Bát Bộ Thiên Long, ngươi thấy bản tôn, phải xưng Phật Tổ.”
Lời của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Đối phương xưng mình là Bát Bộ Thiên Long chuyển thế, là Phật môn hộ đạo giả, Hứa Thanh Tiêu liền thuận đối phương.
So bốc phét đúng không?
Xem ai phét giỏi hơn ai.
Phật Tổ các ngươi cung phụng, ta chính là Phật Tổ đó đấy.