Bên ngoài kinh đô.
Tiếng tụng kinh vang lên không ngừng.
Tuệ Giác thần tăng đang niệm kinh văn của Phật môn.
Trong chốc lát, phật quang chiếu xuống kinh đô Đại Nguỵ, một gợn sóng màu vàng kim chói mắt bập bềnh trôi nổi bên ngoài kinh đô.
Nhưng vào chính lúc này.
Phật hiệu rung trời, một bóng Phật cũng xuất hiện trên bầu trời, vô cùng bất phàm.
Động tĩnh như vậy.
Tất nhiên cũng kinh động đến tận bên trong kinh đô.
Trong hoàng cung, Nữ đế nghe thấy tiếng Phật như thế xong, sắc mặt bình tĩnh, nhưng bình tĩnh như vậy, càng có nghĩa nàng không vui.
Chúng thần cũng nhíu chặt mày.
Phật môn biện pháp, họ đã biết từ lâu, đến tận Đại Ngụy, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Nhưng Tuệ Giác thần tăng này, thật sự khó lường.
Người còn chưa tiến vào kinh đô Đại Ngụy, đã lập tức ở bên ngoài tụng kinh Phật, trong lúc vô hình phát dương mạnh Phật pháp.
Cho người ta một loại cảm giác, đã nắm chắc được phần thắng.
Tuy rằng lần này Phật môn vô cùng tự tin đến đây để biện kinh luận pháp, nhưng phách lối như vậy vẫn khiến người khác không vui lắm.
Chỉ là trong triều từ trên xuống dưới, tuy rằng có chút oán giận, nhưng không ai nói gì hết.
Đối phương cũng không làm chuyện khác thường gì.
Chỉ là khiến người ta không thoải mái thôi.
Lúc này.
Phật quang che phủ hết thảy, dường như đang cầu chúc phúc đến cho thế nhân.
Cũng chính vào lúc này.
Một thanh âm cực kỳ lớn vang lên.
"Đại đạo vô hình, sanh dục thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật."
"Ta không biết tên, chỉ đành viết một chữ Đạo. Phàm đạo ấy: Có thanh có trọc, có động có tĩnh; thiên thanh địa trọc, thiên động địa tĩnh."
"Nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh; giáng gốc giữ ngọn, mà sanh vạn vật."
"Thanh là nguồn của trọc, động là cơ của tĩnh; người thường đủ thanh tĩnh, tất sẽ có được Đạo của trời đất."
Âm hưởng khổng lồ vọng lại.
Đó là giọng của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà, đấy không phải Đạo Đức Kinh, mà là Thanh Tĩnh Kinh Thái Thượng Lão Quân thường nói.
Kinh văn này, là kinh điển của Đạo giáo.
Hứa Thanh Tiêu đã từng đọc rất nhiều kinh văn, sau khi thành Bán Thánh, hồi ức chuyện xưa tất cả tất nhiên đều hiện lên ở trong đầu, theo cùng với đó, cũng chưa từng quên mất kinh văn này.
Bây giờ, người bên Phật môn còn chưa tiến vào, đã tụng kinh trước rồi.
Thế thì Hứa Thanh Tiêu cũng tụng kinh cho họ nghe một chút chứ nhỉ.
Đánh nhau, Hứa Thanh Tiêu chưa chắc đã đánh thắng được.
Nhưng so dị tượng, trước giờ Hứa Thanh Tiêu chưa từng sợ ai hết.
Tiếng kinh văn nối tiếp nhau vang lên, đây là luận đạo của Thái Thượng Lão Quân, vừa khớp với Đạo Đức Kinh.
Đại đạo vô hình, sanh dục thiên địa.
Giờ khắc này, từng đóa hoa trên trời rơi xuống, rất nhiều mây lành hiện ra, pháp tướng thiên địa, từng trí tuệ giả của Đạo giáo xuất hiện, đối kháng với pháp tướng của Phật môn.
Bên trong Thái Thượng tiên cung.
Hứa Thanh Tiêu vừa niệm kinh này lên.
Sáu vị cường giả Nhất phẩm, trong tức khắc, đồng loạt mở mắt.
Bọn họ từ trong ngộ đạo thức tỉnh lại.
Trong ánh mắt chỉ toàn kinh ngạc cùng với kinh ngạc.
Không ngờ, Hứa Thanh Tiêu vậy mà vẫn còn một kinh văn khác.
"Đây là tân kinh văn, đại đạo vô hình, sanh dục thiên địa, trời ơi, kinh văn này, cao thâm huyền ảo quá."
Vô Trần đạo nhân là người lên tiếng đầu tiên, ông ta không nhịn được chỉ ra chỗ phi phàm của kinh văn này.
"Hứa Thánh, đúng thật là thiên kiêu của Đạo môn ta, luận đạo vậy mà luận đến cao thâm như thế, chúng ta khó lòng đuổi kịp được."
"Quả nhiên sư tôn nói không sai, đạo pháp ở ngay trong thiên địa này, cách lý giải của mỗi người về Đạo cũng khác nhau, ngồi im một chỗ cũng không thể lĩnh ngộ được Đạo pháp, Hứa Thánh tuổi còn trẻ lại thông thấu đạo lý đến như thế, khiến chúng ta phải xấu hổ rồi."
"Đừng nói gì thêm nữa, hôm nay Hứa Thánh tứ pháp, cũng coi như là một nửa sư phụ của chúng ta rồi, mau tĩnh tâm nghe đi."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, hiển nhiên đều giống nhau bị đạo pháp của Hứa Thanh Tiêu thuyết phục.
Họ kinh ngạc cảm thán sự lý giải về Đạo của Hứa Thanh Tiêu, thế mà lại thông hiểu đến vậy, cũng sinh ra một loại cảm giác hổ thẹn không bằng.
Chẳng qua đối mặt với kinh văn như vậy, có người lên tiếng bảo mọi người đừng có lề mề nữa, chú tâm nghe để lĩnh ngộ vô thượng pháp đi.
Trong phút chốc, sáu người không ai nói, loáng cái đã điên cuồng hấp thu những kinh văn này, từ đó dùng để đối ứng với Đạo Đức Kinh, từ đó đi trình bày chỉnh lý lại tư tưởng về "Đạo."
Mà ở bên ngoài.
Cùng với tiếng tụng kinh của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Gợn sóng Phật quang bị chặn lại ở bên ngoài kinh đô Đại Nguỵ, một đóa thanh liên, lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thái Thượng tiên cung, pháp môn vô tận dập dờn, suy diễn đại đạo hiển nhiên.
Thanh liên lay động, pháp môn vô tận dập dờn, sóng gợn mông lung phủ lên trên vòm trời Đại Nguỵ.
Mọi người chấn động nhìn dị tượng này.
Nhưng sốc hơn, vẫn là năng lực của Hứa Thanh Tiêu.
"Mẹ kiếp, Hứa Thánh đúng là thiên hạ đệ nhất, văn võ song toàn còn chưa nói, không ngờ còn biết cả tu tiên nữa? Ta phục rồi."
“Nói thật, lúc trước Phật môn muốn tới biện pháp, ta còn lo, nhưng giờ bỗng nhiên, ta không thấy lo nữa.”
"Các ngươi nói xem, Hứa đại nhân cứ theo tình hình như thế này, về sau thành Thánh Nhân Nhất phẩm trước, hay là thành Hư Tiên Nhất phẩm trước? Hay là thành Võ đế Nhất phẩm vậy?"
"May mà Đại Nguỵ ta có Hứa Thánh, úi chà chà, đám sư cọ mốc này chết chắc rồi."
Ngay lúc này, trong kinh đô có vô số giọng nói vang lên.
Mọi người tuy không hiểu Phật pháp, cũng chẳng hiểu Đạo kinh, cũng có thể nhận ra được, Hứa Thanh Tiêu đỉnh hơn hẳn.
Tiếng kinh của Hứa Thanh Tiêu vừa vang lên.
Tuệ Giác thần tăng khẽ nhíu mày.
Lão ta biết Hứa Thanh Tiêu tự mình viết ra được một kinh văn cực kỳ bất phàm, nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu sẽ dùng kinh văn này để áp chế mình.
Tuệ Giác thần tăng theo bản năng cho rằng đây là kinh văn lần trước Hứa Thanh Tiêu viết ra.
Dù sao hai bản cũng có chút giống nhau.
Cho nên sắc mặt lão ta vẫn bất biến, tiếp tục cao giọng niệm kinh.
"Như vô lượng vô biên a-tăng-kỳ kiếp về trước.."
"Bấy giờ, có đức Phật hiệu Nhật Nguyệt Đăng Minh Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn."
"Kiếp danh cam lộ. Quốc danh Thanh Tịnh. Thế giới Bỉ Phật dùng pha lê tạo thành, luôn có ánh sáng rọi khắp kỳ thổ."