"Vô Trần tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu ngỡ ngàng, mà ông lão này không nói nhiều, lập tức giữ chặt lấy tay Hứa Thanh Tiêu nói.
"Hứa Thánh."
"Phật môn sắp đến rồi."
"Chúng ta không đợi nổi nữa, ngài có thể đến Tiên môn một chuyến để chỉ bảo chúng ta không?"
Vô Trần đạo nhân hơi khó chịu hỏi.
Nếu như không phải Phật môn sắp đến Đại Nguỵ, thì bọn họ sẽ không phải lo như này.
Trước mắt đã chờ Hứa Thanh Tiêu mấy chục ngày rồi, lại không chờ đợi được bất cứ thông tin nào hết, bọn họ sốt hết cả ruột lên rồi.
"Được!"
"Vô Trần đạo nhân, ta cũng đang chuẩn bị đi tìm chư vị đây."
Hứa Thanh Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nhoằng cái, mình đã xuất hiện ở trong Thái Thượng tiên cung rồi.
Sáu vị Nhất phẩm Tiên Môn, đồng loạt đứng ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu, nét mặt lo lắng nói.
"Khẩn cầu Hứa Thánh tứ pháp cho."
"Chúng ta bái tạ Hứa Thánh."
Bọn họ tuy là Nhất phẩm của Tiên đạo, nhưng hôm nay lại cầu Hứa Thanh Tiêu tứ pháp, về mặt thái độ bọn họ nguyện ý nhún nhường,
Không phải nể mặt Hứa Thanh Tiêu.
Mà hướng về phía Cổ Kinh.
"Chư vị tiền bối nói quá rồi."
"Vãn bối không nhận nổi."
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, vô cùng khiêm tốn.
"Hứa Thánh, chớ có khiêm tốn, ngài chịu trách nhiệm được."
"Ngài mau ngồi xuống đi."
Vô Trần đạo nhân trực tiếp ấn Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, chân thành nói.
"Hứa Thánh, ngài đừng có thừa nước đục thả câu."
Mọi người cười khổ nói.
Đúng là nóng cả ruột lên hết rồi.
"Được rồi."
Hứa Thanh Tiêu không nói nhiều.
Mà lập tức bắt đầu tụng Đạo Đức Kinh.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu sau khi nói một đoạn dài, sẽ bắt đầu trình bày, đồng thời sẽ cùng sáu người nghiên cứu thảo luận.
Như vậy cũng là đề cao lý giải của mình.
Nhưng mà vừa mới đọc Đạo Đức Kinh lên.
Cả toà Thái Thượng tiên cung cũng ngay lập tức ùa ra đủ loại dị tượng, tiên khí ngập tràn.
Cứ như thế.
Chớp mắt.
Đã đi qua bảy ngày.
Trong vòng bảy ngày này.
Toàn bộ thiên hạ đều đang chú ý đến hướng đi của Phật môn.
Bảy ngày trước, Phật môn đã khởi hành từ Đông châu đến.
Hôm nay là ngày thứ bảy, Phật môn đã tiến vào trong Đại Nguỵ.
Bọn họ tăng nhanh hành trình lên.
Nhưng mà, cũng không đi thẳng đến kinh đô Đại Nguỵ.
Mà lựa chọn ở trong Đại Nguỵ, tiếp tục phát triển mạnh Phật pháp.
Bọn họ đi qua một toà thành, thì ở lại phát triển Phật pháp một canh giờ.
Từ khi bọn họ đi vào Đại Nguỵ, có người vẫn luôn để ý đến, Tuệ Giác thần tăng khuếch trương Phật pháp tụng kinh, dẫn ra đủ loại dị tượng, phật quang phổ chiếu, đúng là chiếm được không ít tín ngưỡng.
Quận phủ các nơi đều cùng nhau nhíu mày, tính ra đối phương trực tiếp tới đây phát triển Phật pháp, là vi phạm hoàn toàn luật pháp của Đại Nguỵ.
Nhưng lần này đối phương đến đây là để biện kinh luận pháp.
Thuận tiện mở rộng Phật pháp một phen, quan viên quận phủ các nơi không tiện ngăn cản lại.
Cứ như thế.
Đảo mắt cái.
Ba ngày lại trôi qua.
Một ngày này.
Trong kinh thành Đại Nguỵ có không biết bao người đi tới, người đời đều biết, Phật môn muốn đến kinh đô Đại Nguỵ biện pháp.
Tất nhiên cũng kéo theo vô số tầm mắt.
Trong kinh đô Đại Nguỵ đã chật kín người từ lâu.
Lúc này.
Ở bên ngoài thành.
Cũng có không ít người đang quan sát, đợi thần tăng Phật môn đến.
Đúng giờ Thìn.
Một giọng nói lớn vang vọng cả ngàn dặm.
"Vô biên trang nghiêm, hoặc tham sân si, như lý thôi cầu, cũng chẳng thể được."
"Không tham sân si không có hết thảy, hư ảo không thực, lừa gạt mê hoặc kẻ ngu dốt, không chốn yên lành dừng bước, kia cũng như thế, không có chốn ở, cũng chẳng thể được."
"Có tham sân si, từ đó mà sinh ra rồi từ đó mà chết đi, bản tính trống trải làm sao mà biết."
"Rằng gì mà biết? Nếu như không sinh, vậy thì không thật, cũng không điên đảo."
Theo tiếng tụng kinh hùng vĩ vọng đến.
Trong nháy mắt.
Phật quang có một không hai cũng với Tuệ Giác thần tăng xuất hiện, phật quang từ đằng sau lưng lão hiện lên, rọi khắp giang sơn Đại Nguỵ.
Hàng loạt tiếng Phạm vang lên.
Cả toà kinh đô, giống như biến thành Phật quốc.
Phật quang dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, dường như hết thảy đều là hư vô, muốn đi về hướng cực lạc.
Sau một khắc.
Khí vận khủng bố tràn ngập khắp bầu trời.
Rất mau.
Từng toà tượng phật vàng xuất hiện ở trên bầu trời, mỗt một tượng phật dường như lớn đến hàng vạn trượng, dáng vẻ trang nghiêm, cực kỳ tường thuỵ.
Thoáng chốc, dân chúng không nhịn được quỳ xuống trên mặt đất, cúi lạy Phật Tổ.
Mọi người kinh hô, cũng vô cùng chấn động.
Đây là thủ đoạn của Tuệ Giác thần tăng.
Lão ta trên đường tụng kinh suốt, phát huy Phật pháp, hiện giờ đi vào Đại Nguỵ, lập tức triển lãm thần thông của Phật môn, chính là muốn đánh một đòn phủ đầu xuông Đại Nguỵ.
Cũng chấn động bách tính ở kinh đô.
"Lão nạp Tuệ Giác, ngày hôm nay đến Đại Nguỵ biện pháp."
"Ở ngoài kinh đô, tụng niệm kinh phật bảy ngày, đã vì chúng sinh của Đại Nguỵ cầu phúc, cũng vì phát huy Phật môn."
Sau một khắc.
Giọng nói của Tuệ Giác lần nữa vang lên.
Lão ta không vào kinh đô Đại Nguỵ ngay.
Mà đứng ở bên ngoài kinh đô, phát huy Phật pháp, cầu phúc cho chúng sinh Đại Nguỵ.
Cố hết sức tỏ ra ôn hoà một chút, không được chọc giận bách tính Đại Nguỵ, cũng không được chọc giận Nữ Đế Đại Nguỵ.
Dù sao, đây cũng là đất của Đại Nguỵ.
Sau đó, tiếng tụng kinh vang lên.
"Vô biên trang nghiêm, khế kinh pháp này, có thể thuận theo nhập vào vô thượng pháp trí, vì muốn mở ra như lai pháp tàng đà la ni cố."
"Nếu như truyền bá đà la ni này, có thể nhiếp tất cả quảng đại chân thực chi pháp vốn có."
"Chư phật như lai theo lời khuyên dạy, tất cả đều bắt đầu từ đà la ni môn vô biên chảy ra."
"Đà la ni này, là pháp môn thanh tịnh tất cả."
Tiếng to lớn kia chính là Phạm âm.
Mọi người mặc dù không nghe hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại của Phật môn, cùng với ý nghĩa của kinh văn này.
Phật quang rọi khắp kinh đô Đại Nguỵ.
Tỏ ra là điềm lành bất tận.
Nhưng ngay chính tại lúc này,
Trong kinh đô.
Thái Thượng tiên cung.
Hứa Thanh Tiêu đang giảng thuật Đạo Đức Kinh cho mọi người, sau khi cảm nhận được Phật lực mênh mông xong.
Không khỏi ngừng lại chút.
Đám người Vô Trần, ngay lúc này, đã sớm nghe đến như si như say, cũng đang suy tư chìm sâu trong sự ảo diệu của Đạo Đức Kinh.
Nhưng ngay tại lúc này, cảm nhận được giọng nói của Phật môn.
Mấy người cũng bị quấy nhiễu.
Thoáng chốc, sắc mặt của bọn họ trở nên đen xì.
Trên chủ đài.
Hứa Thanh Tiêu thu tầm mắt lại.
So biện kinh luận pháp.
Hứa Thanh Tiêu thấy mình không hơn được đối phương.
Nhưng chơi so sánh dị tượng đúng không?
Trong nháy mắt.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu chậm rãi vang lên.