Đối phương nhận trận pháp, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt đã hơi đổi.
Có tổng cộng mười tám trận pháp Nhất phẩm, yêu cầu một đoạn thời gian, nhưng khiến ông tò mò là Hứa Thanh Tiêu cần nhiều trận pháp đến vậy để làm gì?
Luyện khí?
Này cũng không cần thiết đâu, cần lắm pháp khí như vậy để làm gì?
Pháp khí tất nhiên là tốt rồi.
Nhưng nếu như không phải loại pháp khí cực hạn, ví dụ như trong thất đại tiên tông đều có cực hạn pháp khí, loại pháp khí này là pháp khí hoàn mỹ nhất, uy lực của nó cùng cấp với một nửa Nhất phẩm, uy lực hợp lại ngang tầm một Nhất phẩm.
Chẳng qua thứ này, tuyệt đối không thể dựa vào mỗi trận pháp Nhất phẩm là có thể luyện chế ra được.
Đây cũng là chỗ ông tò mò.
Trong lòng vô cùng tò mò.
Nhưng ông không nghĩ nhiều, mà nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Muốn luyện chế xong trận pháp thì cần một tháng."
Ông báo cho Hứa Thanh Tiêu biết, muốn luyện chế trận pháp xong hết thì phải tốn mất một tháng.
Nhưng nói xong, Hứa Thanh Tiêu đã lắc đầu, nhìn đối phương từ từ nói.
"Mong tiền bối dốc toàn lực, trong vòng bảy ngày, có thể khắc xong sao?"
Một tháng.
Thế dài quá, bảy ngày thì vừa tầm.
Tất nhiên, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu, vậy là hơi làm khó người ta rồi, dù sao đây cũng là khắc trận pháp, không phải chạy kpi.
Nói xong, sắc mặt của đối phương hơi đổi, nhưng một lát sau, ông hít một hơi thật sâu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Lão phu nhờ chư vị trưởng lão trong tông môn cùng nhau khắc ấn, trong vòng bảy ngày chắc sẽ làm xong."
Lâm Trận chân nhân đáp.
Nếu đổi là người khác, ông sẽ từ chối ngay, nhưng Hứa Thanh Tiêu thì khác, suy cho cùng mình cũng nhận được nửa đầu Đạo Đức Kinh, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu có đại trí tuệ, không khéo một ngày nào đó lại ngộ đạo ra được Đạo Kinh gì đó nữa.
Tiên môn phải nịnh bợ Hứa Thanh Tiêu, như vậy chỉ có lợi, chứ không có hại.
Tất nhiên vì vậy nên Lâm Trận nguyện ý đáp ứng, cũng coi như làm Hứa Thanh Tiêu thiếu ông ta một ân tình, này cũng không phải chuyện xấu gì.
“Đa tạ tiền bối.”
Hứa Thanh Tiêu hướng về đối phương bái một bái, vô cùng cảm kích.
"Hứa Thánh khách sáo."
"Thật ra khắc trận pháp, không tính là chuyện rắc rối quá gì."
"Rắc rối thật sự là biện pháp với Phật môn."
"Nếu như phải vì khắc giúp trận pháp cho Hứa Thánh, mong rằng đến lúc đó Hứa Thánh ra mặt đối đáp Phật môn."
Lúc này, Lâm Trận lại nói, ông ta nguyện ý khắc trận pháp cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng có một yêu cầu, hy vọng Hứa Thanh Tiêu sẽ đi đối đáp lần biện pháp này với Phật môn.
Tiện môn biện pháp, cũng không chắc sẽ thua, mà xác suất lớn nhất định sẽ thất bại, dù sao Phật môn biện pháp đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi.
Chủ yếu chính là Phật môn vì lần này chuẩn bị tận năm trăm năm, lần trước thua, vì Đại Nguỵ sinh ra một Văn Thánh.
Bây giờ thì đừng hòng.
Vì vậy, Phật môn có xác suất quá lớn là sẽ đạt được thắng lợi trong lần biện pháp này, nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu tụng Đạo Kinh, thoáng chốc đã áp chế được đám người Tuệ Giác thần tăng, việc này làm cho họ cảm thấy vui sướng, dường như đã tìm thấy được một vài tia hy vọng.
Nghe đối phương nói, kỳ thật Hứa Thanh Tiêu cũng không chắc lắm.
So tài dị thuật còn dễ nói, nhưng nếu muốn biện pháp thật, vậy rắc rối rồi, tuy rằng Hứa Thanh Tiêu không biết Phật môn biện pháp như nào, nhưng cũng biết được hung hiểm của biện pháp.
Biện pháp theo lẽ thường, là lấy bổn tướng đối lại phi tướng, lấy bổn vật vạch ra phi vật.
Biện pháp cao thâm, là lấy phi tướng đối với bổn tướng, dùng phi vật vạch ra bổn vật.
Nếu như biện pháp theo lối quỷ biện, đó chính là dùng bổn tướng đối với bổn tướng, lấy bổn vật vạch ra bổn vật.
Mấy thứ này, ly kỳ cổ quái, liên quan đến thiên văn địa lý.
Nhưng liên quan càng nhiều đến thiền ý, Phật ý, Đạo ý, còn liên quan đến cả thiên địa vũ trụ vạn vật.
Hứa Thanh Tiêu có thể biện luận lại được vài câu, ví dụ như nói mấy thứ linh tinh về vũ trụ khởi nguyên, nhưng đấy đều dùng bổn tướng đối với phi tướng.
Dùng cái thứ đã biết để chứng minh những thứ chưa biết, chuyện về bản tướng ở thế gian.
Nhưng đến biện pháp cao thâm thì khác hẳn.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không nắm chắc tự tin, hắn cần phải đi tìm hiểu lại kinh phật mình từng đọc qua đã.
Có vẻ nước đến đít rồi mới nhảy, nhưng hết cách rồi.
"Vãn bối sẽ cố hết sức."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, xem như đồng ý, đồng thời cũng dặn chư vị tiền bối một hồi về chuyện trận pháp và linh kim cực phẩm.
Mọi người lập tức đồng ý, Thái Thượng tiên tông sảng khoái nhất, Vô Trần đạo nhân lập tức bảo người mang linh phẩm cực phẩm đến vương phủ.
Ngay đó.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Thái Thượng tiên cung.
Hắn phải về vương phủ.
Gần nhất còn để ngẫm lại kinh phật cho rõ, thứ hai là luyện chế đại pháo Võ Thần.
Rất nhanh.
Chờ Hứa Thanh Tiêu đi rồi, sáu người cũng lên tiếng.
"Kinh này, đúng là cổ kinh vô thượng của Đạo môn mà, vừa nãy nghe kinh văn xong, bần đạo đột nhiên cảm thấy nguyên thần thăng hoa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy trong vòng một năm, nguyên thần của bần đạo sẽ viên mãn."
Vô Trần đạo nhân cảm khái, ông tán thưởng Đạo Đức Kinh, không nhịn được tấm tắc.
Trên thực tế nhờ Đạo Đức Kinh này của Hứa Thanh Tiêu bọn họ được lợi quá lớn, chỉ là không nói những lời đó ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu thôi.
Dù sao họ là Nhất phẩm, cũng muốn tý mặt mũi chớ.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đi rồi, họ cũng sảng khoái hơn, nói ra tình hình trước mắt.
"Ầy, Hứa Thánh đúng là đại tài muôn đời, hắn theo Nho đạo, một năm thành Thánh, rồi sau đó kiêm Võ đạo, Võ đạo lại nhập Thánh, bây giờ tu luyện Tiên đạo, còn tự hiểu tự viết ra được kinh văn bất phàm như vậy, thế gian này còn có kỳ nhân đến vậy nữa ư."
Trần Nguyên không nhịn được nói, khen ngợi Hứa Thanh Tiêu.
"Nhưng mà, kinh văn này chỉ có nửa bộ trước, không có nửa bộ sau, đáng tiếc, quá là đáng tiếc, nếu như Hứa Thanh Tiêu là đệ tử của ta thì tốt biết bao."
"Không được, lát nữa lão phu phải đến gặp Hứa thánh một chuyến, có vi phạm quyết định của tổ tông cũng không sao, mở rộng Kiếm Các, để Hứa Thánh tu luyện Kiếm đạo, không khéo Hứa Thánh có thể lĩnh ngộ ra được kiếm pháp tuyệt thế chân chính."
"Vì Kiếm tu ta, mở cổng trời!"
Nói đến đây, Kiếm Vô Cực đã đứng ngồi không yên.