"Vì Kiếm tu ta, mở cổng trời!"
Nói đến đây, Kiếm Vô Cực đã đứng ngồi không yên.
Nhưng Kiếm Vô Cực vừa nói xong, vài vị Tiên đạo Nhất phẩm còn lại cũng có chút động lòng.
Nhưng giọng nói của Vô Trần đạo nhân không khỏi vang lên.
"Vô Cực đạo hữu, ý tưởng của ngươi tuy tốt, nhưng cũng chỉ nghĩ được thôi, Hứa Thánh vẫn sa vào Nho đạo, ngươi bảo hắn đi tu luyện Kiếm đạo, hắn đã không có thời gian rảnh rồi, vừa Nho đạo, lại vừa Võ đạo, hơn nữa còn cách để tu Tiên môn nữa."
"Sao còn có thời gian đi tu luyện Kiếm pháp?"
Nói này, sắc mặt Kiếm Vô Cực đổi liền, ông muốn phản bác lại vài câu, nhưng ngẫm kỹ lại, lời của Vô Trần đạo nhân đúng là không sai.
Mà vào chính lúc này, giọng của Lâm Trận vang lên.
"Chỉ bằng nửa đầu Đạo kinh này, ta đã cảm thấy có thể giúp ta tăng lên rất nhiều, nếu như có đầy đủ, có lẽ chúng ta có thể đạt được thành quả siêu thoát, chính là Siêu phẩm mà Tiên đạo nhắc đến."
"Nếu như thành Siêu phẩm thật, vận khí Tiên đạo ta cũng đến rồi."
"Đến lúc đó, mặc dù Phật môn có biện pháp thắng chúng ta thì làm sao nào? Trong sáu hệ thống tu lớn này, ai đã có Siêu phẩm? Chỉ mình Tiên đạo ta có."
"Chư vị, ta có một suy nghĩ to gan, không biết chư vị có nguyện ý hay không?"
Lâm Trận chân nhân nói xong lời cuối cùng, ông cũng càng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lời này khiến mọi người tò mò, đồng loạt nhìn về phía ông.
"Ý gì cơ?"
"Nói nghe thử xem nào!"
Mọi người hỏi.
Mà đối phương hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
"Nếu lần biện pháp với Phật môn này Tiên đạo thua, Nho đạo cũng thua, chúng ta nếu không muốn ngồi chờ chết, không bằng dung nhập hoàn toàn với Đại Nguỵ, biểu quyết tâm ý, nguyện nâng đỡ vương triều Đại Nguỵ."
"Cứ như vậy, xem như đưa khí vận của Tiên môn vào trong quốc vận của Đại Nguỵ, việc này đối với tiên môn chúng ta, tuy rằng có hại một chút, nhưng vẫn coi là áp chế được Phật môn, đồng thời cũng kết thiện duyên chân chính với Hứa Thánh."
"Hứa Thánh dù sao cũng là Bình Loạn Vương của Đại Nguỵ, toàn tâm tàm ý đặt vào trong vương triều Đại Nguỵ, Tiên môn chũng ta là nhàn vân dã hạc, mang khí vận của Tiên đạo nhập vào trong Đại Nguỵ, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, không khéo Hứa Thánh sẽ đồng ý đưa nốt nửa cuốn Đạo kinh còn lại cho chúng ta."
"Một khi Tiên môn sinh ra một Siêu phẩm, thế đúng thật là vì Tiên đạo ta sáng lập tân thế, cũng có thể khiến Tiên đạo chúng ta nhảy một bước đứng đầu sáu đại hệ thống."
"Mọi người, cảm thấy thế nào?"
Lâm Trận chân nhân nói ra kế hoạch của chính mình.
Trên thực tế thì ông cũng không xem trọng biện pháp với Phật môn, ít nhất thì Tiên môn chắc cũng chẳng có năng lực biện pháp gì, thua chắc, nhưng bảo bọn họ nhận thua luôn thì bọn họ chắc chắn không vui rồi.
Cũng không muốn để Phật môn chiếm hết chỗ lợi, vậy không bằng dứt khoát gia nhập hoàn toàn vào vương triều Đại Nguỵ, không tính thuần phục, cũng không tính là phụ thuộc, mà dung nhập vào bên trong vương triều Đại Nguỵ.
Để khí vận Tiên môn nhập vào quốc vận của Đại Nguỵ, nói như vậy, ít nhất Phật môn cũng đừng hòng mong một mình độc tài.
Còn có thể xoay vòng lại vốn.
Lời này nói xong, đám người Vô Trần đạo nhân, Kiếm Vô Cực, Trần Nguyên,... cùng nhau im bặt xuống.
Kiến nghị này đúng thật to gan, nhưng cũng không xấu, chỉ có thể nói là đánh cược tất cả của Tiên môn ra.
"Nhưng nếu Phật môn thua thì sao?"
Kiếm Vô Cực không nhịn được nhìn đối phương hiếu kỳ hỏi.
"Vậy để xem là ai thắng được Phật môn, dù sao Tiên môn cũng có gì để trông cậy vào đâu, chỉ bằng mấy quả dưa vẹo táo nứt các ngươi đào tạo ra được ấy à, thôi đừng có hy vọng nữa!"
"Hy vọng duy nhất chính là Hứa Thánh."
"Cho nên nếu Hứa Thánh thắng, chúng ta đây càng phải như vậy, lập tức dung nhập vào Đại Nguỵ, gia nhập vào quốc vận của Đại Nguỵ, cũng coi như thể hiện thành ý cho Hứa Thánh xem, nhận lấy nốt nửa cuốn Đạo Kinh."
Lâm Trận nói vậy.
Nói xong, mọi người trầm mặc.
Bởi vì chủ ý ông ta đề ra, đúng là có thể ngẫm nghĩ suy xét được.
"Việc này vẫn phải bàn bạc một phen đã."
"Có điều vẫn có thể giữ lại được."
"Nhưng trước mắt chúng ta cũng không cần chú ý chuyện này, Phật môn biện pháp, nếu thắng thì thắng thôi, cho dù có thắng hay là thua, Tiên môn chúng ta vẫn luôn bị áp chế."
"Chuyện ở Ma quật, mới là chuyện chúng ta cần phải chú ý, dạo gần đây oán khí ở Ma quật càng lúc càng đáng sợ, phong ấn bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ tan ra, một khi Ma quật xảy ra chuyện, đấy mới là chuyện phiền phức thật sự."
"Thật ra, Bần đạo vẫn mong Phật môn có thể thắng."
Vô Trần đạo nhân chậm rãi mở miệng, nhắc tới một chuyện khác.
Nói xong, mọi người lập tức hiểu ra ý của Vô Trần đạo nhân.
Những lời này gồm có hai ý quan trọng.
Hy vọng Phật môn thắng, nếu vậy là có thể áp chế được yêu ma khắp thiên hạ.
Hy vọng Phật môn thắng, đấy cũng là lo nếu Phật môn thua, liệu có xảy ra một vào chuyện xấu nào không.
Mấy thứ này không ai đoán trước được.
"Được rồi, đừng có dông dài nữa, cứ về trước nghiệm lại kinh văn đi, đợi mấy ngày nữa, chúng ta gặp lại cùng nhau trình bày một vài tâm đắc, kinh văn này, nhất định sẽ mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích."
"Vô Cực huynh, chuyện ngươi vừa nói, nhất định không cần nghĩ nhiều, chớ có quấy rầy Hứa Thánh, ít nhất là trong khoảng thời gian này, đừng đi làm phiền Hứa Thánh."
Vô Trần đạo nhân nói như thế.
Đồng thời còn không quên dặn dò Kiếm Vô Cực một phen, tránh ông ta đi làm phiền Hứa Thánh.
Nghe lời này, Kiếm Vô Cực gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Rất nhanh sau, mọi người từ biệt nhau, đồng loạt rời khỏi đây.
Chỉ là đợi bọn họ đi xong.
Vô Trần đại nhân bắt đầu ngồi yên đả toạ, ước chừng tầm nửa nén hương, đợi họ rời đi hết rồi, Vô Trần đạo nhân lập tức đứng dậy, hướng ra phía ngoài gọi lớn.
"Tử Anh, vào đây mau."
Ông truyền âm, bảo đối phương mau đến đây.
Trong nháy mắt, Lộ Tử Anh đi vào trong đại điện, có chút tò mò mà nhìn về phía sư phụ mình.
"Sao vậy ạ, sư phụ?"
Lộ Tử Anh tò mò hỏi.
"Mau, đi vào trong Tàng Kinh các, lấy mười hai nội đình cổ kinh đưa sang chỗ Hứa Thánh đi."
Vô Trần đạo nhân mở lời, bảo Lộ Tử Anh mau mang mười hai nội đình cổ kinh sang cho Hứa Thánh.
Nói xong, sắc mặt Lộ Tử Anh tức thì thay đổi.