"Sư phụ, người điên rồi sao?"
"Mười hai nội đình cổ kinh, chính là tâm pháp nòng cốt của Thái Thượng tiên tông chúng ta đó."
Lộ Tử Anh sốc đến đơ cả người.
Không ngờ Vô Trần đạo nhân vậy mà lại nói ra lời này.
"Tâm pháp cái gì mà nòng với chả cốt!"
"Vừa rồi Trảm Thiên kiếm tông, Vô Cực sư thúc của ngươi còn muốn mở Kiếm Các, kết duyên với Hứa Thánh đấy."
"Vì Kiếm đạo nối lại một con đường vô địch, Thái Thượng tiên tông chúng ta đứng đầu thất đại tiên môn, loại chuyện này, nhất định không được bỏ lỡ."
"Ta đã xoa dịu Vô Cực sư thúc của ngươi rồi, nhưng vi sư lo Vô Cực sư thúc của ngươi trước sau gì cũng táy máy chân tay thôi, nghĩ đến chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, để lão ta kết duyên với Hứa Thánh không bằng để Thái Thượng tiên tông chúng ta tới trước."
"Ngươi đừng có lải nhải nữa, nhanh lên đi, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra."
"Nếu bị phát hiện, thì cứ bảo mang linh kim cực phẩm đến."
"Rõ chưaa?"
Vô Trần đạo nhân nói như thế, bảo đối phương mau chạy đến đó đi, không được chậm trễ.
Đến cả cớ cũng nghĩ dùm rồi.
"Sư phụ, người nghiêm túc thật hả?"
"Mười hai nội đình kinh, là công pháp nòng cốt của Thái Thượng tiên tông, nếu không trung thành thì không được đọc, đưa cho Hứa Thánh, đồ nhi cảm thấy không sao hết, chỉ sợ quay về lại xảy ra chuyện, các trưởng lão Thái Thượng sẽ buộc tội người, vậy người đừng trách con đấy."
Lộ Tử Anh nghiêm túc nói.
"Mau cút đi đưa kinh cho Hứa Thánh."
"Lắm mồm thế không biết."
Vô Trần đạo nhân đá một chân lên người Lộ Anh Tử, để hắn lẹ cái chân đi làm việc đi.
Lộ Anh Tử còn chút khó chịu lẫn cạn lời.
Trái lại cũng không phải vấn đề về mười hai nội đình kinh, mà vì sư phụ mình lại coi trọng Hứa Thanh Tiêu đến như thế, khiến hắn hơi muốn khóc rồi.
Mình vốn là "con cưng" mà.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu trở thành "con cưng" của toàn tiên môn.
Chuyện này bảo hắn làm sao mà không khó chịu được.
Giờ khắc này, Lộ Tử Anh bỗng có chút bùi ngùi.
Hắn thở dài một hơi, bỗng tự dưng có chút hâm mộ đám người Trần Thư.
Ít nhất, những người này tuy rằng không ưu tú như vậy, nhưng ít nhất trên lĩnh vực của mình, thì lại siêu quần xuất chúng.
Mình đây là hào quang tuấn kiệt đệ nhất của Tiên đạo, giờ bị Hứa Thanh Tiêu đoạt đi hoàn toàn rồi.
Khó chịu quá đi thôi.
Mà lúc này.
Bên ngoài kinh đô Đại Nguỵ.
Tuệ Giác thần tăng đang niệm kinh văn, phật quang toả mọi nơi, như là Bàn Nhược.
Chẳng qua, ở giữa phật quang, Tuệ Giác thần tăng đang cùng nhau truyền âm với tám trăm tăng biện kinh, người ngoài không nghe thấy.
Đây là thần thông độc hữu.
"Thần tăng, Hứa Thanh Tiêu ngăn Phật pháp ở ngoài kinh, chúng ta cứ như vậy, thật sự có chút không cam tâm."
Có tăng biện kinh lên tiếng, trong lời nói ngập tràn sự bất mãn.
"Phật pháp sao lại bị ngăn ở ngoài được."
"Là Phật pháp của chúng ta chưa đủ tinh thông thôi."
Tuệ Giác thần tăng sửa đúng lại lời đối phương nói.
Nói xong, người đó đã lập tức lên tiếng.
"A di đà Phật, tiểu tăng hiểu rồi."
Hắn tự mình nhận sai, tán thành lời Tuệ Giác thần tăng nói.
Nhưng mà, giọng nói của Tuệ Giác thần tăng cũng cùng lúc vang lên.
"Nhưng mà đúng là bần tăng đã xem thường Hứa Thanh Tiêu này rồi."
"Hắn đúng là bất phàm, có suy nghĩ sâu sắc như vậy về Đạo, đáng tiếc, hắn không hiểu thiền, cũng không hiểu Phật, càng không hiểu vạn pháp chi không, không hiểu rõ những đạo lý khác."
"Kẻ địch của chúng ta, vẫn là Á Thánh Vương Triều Dương, hắn là kẻ địch của chúng ta, còn lại tất cả đều không phải."
Tuệ Giác thần tăng vẫn không coi thường Hứa Thanh Tiêu, nhưng mà vẫn không cho rằng Hứa Thanh Tiêu hiểu được thiền lý, hiểu được Phật pháp như trước.
Không phải coi thường Hứa Thanh Tiêu, đây là một vấn đề về nhận biết.
"Đừng có nghĩ nhiều, tiếp tục niệm kinh."
Rất nhanh, Tuệ Giác thần tăng nói, bảo mọi không đừng nghĩ nhiều, niệm kinh phật đi rồi nói.
Lập tức, tiếng tụng kinh càng thêm to lớn vang dội, chỉ là phật quang vẫn giống như làn sóng gợi, từng tầng từng lớp bồng bềnh lướt qua, nhưng vẫn không thể tiến vào trong kinh đô Đại Nguỵ như trước.
Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, Phật môn biện pháp sắp đến rồi.
Thua hay thắng, ai cũng khó mà nói.
Cho dù Hứa Thanh Tiêu hôm nay có dùng Đạo kinh áp chế Phật pháp, nhưng đấy cũng chỉ là giao thủ ngắn ngủi mà thôi, hai bên đều chưa động thủ thật sự, rốt cuộc ai có thể thắng, đúng là chưa rõ thật.
Nhưng mà, không chỉ Tuệ Giác thần tăng, trên thực tế thì cả Đại Nguỵ, cũng có không ít người, mang hy vọng gửi gắn trên người Vương Triều Dương.
Dù sao hắn cũng là Á Thánh, mang theo ba ngàn đại nho, tất nhiên khác hẳn người thường rồi, người như vậy, sao có thể không bị chú ý đến chứ.
Về phần Hứa Thanh Tiêu.
Bá tánh Đại Nguỵ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể biện pháp thành công.
Nhưng sự ủng hộ của bá tánh có thêm sự mù quáng, đã thần thánh hoá Hứa Thanh Tiêu.
Cho rằng Hứa Thanh Tiêu không gì không làm được, chuyện này thật ra cũng không phải tốt đẹp gì.
Nhưng mà mặc kệ như nào, tất cả vẫn phải đợi, đợi đến thời khắc mấu chốt, ai mạnh ai yếu, cũng sẽ có kết quả.
Trong vương phủ Đại Nguỵ.
Lộ Anh Tử mang mười hai nội đình cổ kinh đi vào vương phủ.
Trong đại đường.
Lộ Tử Anh trái lại cũng không kiêng dè gì hết, đưa mười hai nội đình kinh cho Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng chuyển lời của sư phụ mình, không sót một chữ nào cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Nhưng khi nhìn thấy mười hai nội đình kinh xong, Hứa Thanh Tiêu không khỏi bật cười.
Lộ Tử Anh hơi khó hiểu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hứa huynh, tuy rằng ngươi minh viết ra cổ kinh vô thượng, nhưng chớ có coi thường công pháp của tiên môn chúng ta, công pháp này không phải tu hành, mà công pháp ấn chứng, nhất định có thể trợ giúp được ngươi.
Lộ Tử Anh giải thích một câu, nghĩ lầm Hứa Thanh Tiêu đong khinh thường tâm pháp này.
“Lộ huynh chớ nên hiểu lầm.”
“Hứa mỗ không có ý này, chỉ là lúc nãy Chu huynh, Lý huynh cũng tới, mỗi người đều mang tâm pháp của môn phái lại đây.”
Hứa Thanh Tiêu cười khổ nói.
Nói như thế.
Hắn không phải coi thường mười hai nội đình kinh, mà cảm thấy sao tiên môn làm gì đều giống như thế?
Vừa nghe xong, Lộ Tử Anh cũng hơi sửng sốt.
Được lắm, vậy mà mình lại đến chậm ư?