Trong chốc lát, Lộ Tử Anh cũng có chút buồn bực.
Cũng may, Hứa Thanh Tiêu không lòng vòng chuyện này, mà lấy một bản sao của Đạo Đức Kinh, đưa cho Lộ Tử Anh nói.
"Lộ huynh, dốc lòng lý giải."
Nhìn thấy thứ Hứa Thanh Tiêu mang ra, Lộ Tử Anh có chút kinh ngạc.
Nhìn kỹ lại, là Đạo Đức Kinh.
Trong nháy mắt, Lộ Tử Anh có chút cảm động, cũng có chút xấu hổ.
“Hứa huynh.”
Hắn mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, ý rất đơn giản, đều là người một nhà, đừng có giả vờ giả vịt nữa.
Trong chớp mắt, Lộ Tử Anh không còn gì để nói, tuy rằng hắn có ngạo khí, nhưng đối mặt với Đạo Đức Kinh, ngạo khí ngay tại đây lựa chọn vắng mặt hôm.
"Đại ân của Hứa huynh, khắc trong tâm khảm, ngày nào đó nếu như cần ta giúp gì đó, nhất định sẽ tận lực."
Lộ Tử Anh vô cùng cảm động, tuy rằng trong trường hợp này không cần thiết phải nói như vậy, nhưng hắn vẫn đến nói một câu, bằng không đúng thật là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nhưng nói lời này ra, Hứa Thanh Tiêu đúng thật là mở miệng nói.
"Lộ huynh, đúng là đang có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ."
Hứa Thanh Tiêu vô cùng nghiêm túc nói.
Lập tức Lộ Tử Anh cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
"Hứa huynh mời nói."
Lộ Tử Anh hỏi.
“Nghe nói Thái Thượng tiên tông có một thanh tiên kiếm, tên là Thái Thượng tiên kiếm, có uy lực vô song, không biết có thật không??"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Là thật, nhưng nếu Hứa huynh muốn mượn, e rằng không được."
"Đổi thành việc khác, đều có thể làm được."
Lộ Tử Anh gật đầu, Thái Thượng tiên kiếm, chính là một trong những pháp khí cực hạn của tiên tông, Thái Thượng tiên tông có hai món pháp khí cực hạn, Thái Thượng tiên kiếm được xem như một trong số đó.
Hắn tự nhiên cho rằng Hứa Thanh Tiêu muốn mượn kiếm, mượn kiếm thì không được, nhưng chuyện khác thì được.
"Ngoại trừ mượn kiếm, chuyện khác đều được?"
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc hỏi.
"Tất nhiên rồi."
Lộ Tử Anh gật đầu, ngữ điệu chắc chắn.
"Vậy được, Lộ huynh, ngươi đi lấy kiếm, xong giết hết đám sư cọ mốc ở ngoài kia, việc này có thể giúp được không?"
Hứa Thanh Tiêu rất là nghiêm túc nói.
Nói xong, Lộ Tử Anh sốc.
Lập tức, hắn đứng bật dậy đi luôn, một câu cũng không cùng Hứa Thanh Tiêu nói.
Tổ tông nhà ngươi nữa.
Bảo ta đi giết sạch đám sư cọ mốc kia?
Ngươi cho rằng Lộ Tử Anh ta là thằng ngu sao? Không phải đánh không lại, mượn Thái Thượng tiên kiếm, đánh trọng thương Tuệ Giác thần tăng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vấn đề ở đây là mình nếu làm như vậy thật, đấy chính là chọc một cái rắc rối to ngập trời đấy.
Thằng này thần kinh rồi.
"Ấy, Lộ huynh, Lộ huynh, giết tám trăm tăng biện kinh cũng được mà."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đổi thành góc độ khác, giết Tuệ Giác thần tăng hơi khó, vậy giết tăng biện kinh chắc không khó đâu nhỉ.
"Hứa huynh, ý khác tốt hơn đấy."
Giọng Lộ Tử Anh vọng đến, không thèm để ý Hứa Thanh Tiêu nữa.
Nhìn Lộ Tử Anh rời đi, Hứa Thanh Tiêu thở dài, tự mình lẩm bẩm.
"Không có bản lĩnh thì đừng nói tự cao tự đại thế, Tiên đạo nhất mạch đúng là không được gì."
Hứa Thanh Tiêu có vẻ hơi thất vọng.
Mà Lộ Tử Anh đã đi ra ngoài đường lớn càng sững sờ.
Hắn rất muốn quay trở lại nhận việc này, nhưng nghĩ một chút vẫn xoay người đi, không dám dừng lại.
Đợi Lộ Tử Anh đi rồi.
Hứa Thanh Tiêu cũng không dông dài nữa.
Hắn phải bắt đầu luyện khí thôi.
Cực phẩm linh kim sáu đại tiên môn đã đưa đến hết rồi, tổng cộng có năm trăm bảy mươi cân.
Bệ hạ cũng đưa hết linh kim cực phẩm trong quốc khố đến, nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ có tám mươi cân.
Còn có năm mươi cân nữa, phải đợi từ các nơi vận chuyển đến đây.
Nói cách khác, trong tay mình giờ đang có sáu trăm năm mươi cân linh kim cực phẩm.
Về số lượng không ít.
Nhưung cũng không nhiều.
Chế tạo ra một đại pháo Võ Thần Nhất phẩm cũng không sao.
Trong phút chốc.
Hứa Thanh Tiêu lập tức bắt đầu luyện chế đại pháp Võ Thần.
Cũng may Hứa Thanh Tiêu có Thái Dương Chân Hoả.
Loại lửa này, có thể thiêu đốt được hết thảy, nếu như không nhờ vào Thái Dương Chân Hoả, riêng việc hoà tan linh kim cực phẩm cũng tốn ít nhất mấy ngày lận.
Suy cho cùng cảnh giới của Hứa Thanh Tiêu bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là Tiên đạo Tam phẩm, nếu như không nhờ Thái Dương Chân Hoả, cộng với Đạo Đức Kinh, luyện chế pháp khí Nhất phẩm sao có thể được?
Ngọn lửa thiêu cháy.
Linh kim cực phẩm nháy mắt đã hoá thành chất lỏng màu kim sắc.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu luyện chế từng chút một, chế tạo đại pháo Võ Thần Nhất phẩm, Hứa Thanh Tiêu đương nhiên không dám làm linh tinh, so với lúc trước còn nghiêm túc gấp mười lần.
Cứ như vậy.
Thời gian từng chút một qua đi.
Trong nháy mắt.
Đã ba ngày.
Trong ba ngày này, toàn bộ kinh đô Đại Nguỵ có vẻ vô cùng bình tĩnh, trừ bỏ đệ tử Phật môn ở bên ngoài không thiết ngày đêm tụng kinh, còn lại thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng mà, ngay tại một ngày này.
Tin đầu tiên truyền đến, khiến cho toàn kinh đô Đại Nguỵ không thể nào an bình tiếp được nữa.
Thiên Địa văn cung truyền tin đến, Vương Triều Dương sẽ không tham dự biện pháp.
Đúng vậy.
Vương Triều Dương không tham dự biện pháp.
Dùng ý hắn mà nói, mục đích của hắn, là truyền giáo cho người đọc sách trong thiên hạ, không nghĩ tới biện kinh luận pháp, cũng càng không muốn tham dự biện pháp.
Còn nữa, đây là Đại Nguỵ, có cao nhân, không cần mình ra mặt.
Đây là ý tứ của Vương Triều Dương.
Tất cả mọi người đều biết, lời này của Vương Triều Dương là có ý tứ gì.
Nói đến nói đi, còn không phải là nói, mình đây chẳng có quan hệ gì với vương triều Đại Nguỵ, Phật môn đến Đại Nguỵ biện pháp, để người Đại Nguỵ tự mình ra mặt đi.
Không liên quan gì đến hắn.
Lời này khiến dân chúng trong thành đột nhiên căm ghét Vương Triều Dương.
Nhưng trên thực tế, trong Thiên Địa văn cung.
Sắc mặt của Vương Triều Dương vô cùng bình tĩnh.
Lần này hắn từ chối biện pháp, thật ra cũng có nguyên nhân, sao hắn lại không biết từ chối như thế, sẽ khiến bá tánh căm ghét đây.
Nhưng người ở trên không cho phép hắn biện pháp.
Hơn nữa hắn cũng không muốn biện pháp, nguyên nhân chủ yếu, là vì Hứa Thanh Tiêu.
Không phải Đại Nguỵ chú ý đến Hứa Thanh Tiêu đến thế sao?
Một khi đã như vậy, hắn đây trái lại muốn nhìn xem, cái tên Hứa Thanh Tiêu này có biện pháp thành công không?
Hắn đợi Hứa Thanh Tiêu bị bẽ mặt.
Cũng để bá tánh Đại Nguỵ biết được một việc.
Đó chính là, Hứa Thanh Tiêu không phải thần, không phải cái gì hắn cũng có thể làm được.