Ba người cháu của quốc công.
Hai vị đại nho, đại diện cho tứ đại thư viện.
Nhao nhao ném cành ô-liu về phía Hứa Thanh Tiêu, loại ưu ái này quả thực làm cho người ta ngưỡng mộ chết đi được.
Những phu tử này cũng không cảm thấy gì đối với lời mời mọc của võ tướng, dù sao từ xưa văn võ cũng rất khó có thể hòa hợp làm một.
Yếu tố chính trị cộng thêm vấn đề về tính cách, không thể hòa hợp là điều không thể tránh khỏi.
Cùng một lúc ưu ái một người, cũng cực kỳ hiếm, nhưng bọn họ cũng hiểu được quốc công vì sao muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu.
Mãn Giang Hồng là một danh từ thiên cổ, chỉ thích hợp với tướng sĩ chinh chiến, mấy vị quốc công kia đều để mắt tới, nếu Hứa Thanh Tiêu tặng cho một người trong số họ, sẽ là niềm vinh dự vô cùng đối với họ.
Cho nên nhìn trúng Hứa Thanh Tiêu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đám võ tướng gièm pha nhau hai ba câu rồi cũng không nói gì nữa, dù sao trước mặt nhiều người ngoài như vậy, ầm ĩ lên chỉ tổ mất mặt, nếu truyền đến tai người nhà, đoán chừng còn có thể bị đánh một trận.
Sau khi hai vị đại nho thu thập xong văn chương, Triệu Nguyên cũng chạy tới, giao hộp ngọc cho Chu Dân đại nho.
Giao đồ xong, mọi người cũng không tiếp tục ở lại nữa.
"Thanh Tiêu tiểu hữu, gặp lại ở Kinh Thành nhé."
"Nếu không phải phải vội vàng hộ tống tuyệt thế văn chương, lão phu cũng muốn ở lại trò chuyện với Thanh Tiêu tiểu hữu, thật đáng tiếc mà."
Hai vị đại nho mở miệng, trong mắt mang theo ý cười, cáo biệt Hứa Thanh Tiêu.
"Chư vị đi cẩn thận, đợi học sinh đến Kinh Thành, tất sẽ tới cửa diện kiến."
Hứa Thanh Tiêu làm động tác kính lễ, cung kính tiễn mấy người đó rời đi, cũng nói rõ sẽ đến cửa bái kiến sau.
Loại nhân mạch này nhất định phải duy trì thật tốt, hai vị đại nho, ba vị quốc công, nếu có thể có được sự ưu ái của những người này, vậy sau này mình đi Kinh Thành hoàn toàn có thể đi ngang đi dọc rồi, hơn nữa cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng càng hiểu rõ hơn một điều, chính là loại giao tình này, cần phải tích lũy từng ngày, hiện tại chỉ là nhất thời cảm thấy mình không tệ, có ấn tượng tốt.
Nếu mình thật sự a dua nịnh hót, ngược lại sẽ khó mà lấy lòng.
Vì vậy, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
"A, đúng rồi, Thanh Tiêu, thứ mà ngươi đang cầm này, là lấy từ Văn Cung ra, đại nho Văn ấn, có văn ấn này rồi, cũng không cần lo lắng yêu ma sẽ đến gây phiền phức cho ngươi, ngăn được một ít ám toán."
Lúc Trần Tâm đại nho chuẩn bị rời đi, lúc trước khi đi đã giao khối ngọc ấn cho Hứa Thanh Tiêu, đây là thứ lấy ra từ trong Văn cung, có thể bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu không bị tà ma xâm lấn.
Sẽ có thể phòng ngừa được những thứ tương tự như nhập mộng chi thuật của Yểm tộc.
"Đa tạ tiên sinh."
Hứa Thanh Tiêu cảm kích, người kia chỉ cười vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Tiêu, cũng không nói thêm gì, cứ như vậy rời đi.
Đoàn người này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Mục đích của bọn họ là vì tuyệt thế văn chương, hoàng đế còn đang chờ, tất nhiên không thể ở lại lâu.
Về phần Hứa Thanh Tiêu, theo lý thuyết hẳn nên trực tiếp đến Kinh Thành, nhưng đương kim thánh thượng không hạ chỉ ý, cho nên mọi việc cứ thuận theo tự nhiên.
Nếu bọn họ trực tiếp ép buộc đưa Hứa Thanh Tiêu đi thì cũng không tốt, dù sao người ta cũng có cuộc sống riêng của họ, ít nhất cũng phải cho từ biệt cái đã.
Sau khi lần thi phủ này kết thúc, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên đứng đầu bảng, đầu bảng thi phủ, có thể vào kinh chuẩn bị khoa cử, thậm chí còn có thể có được cơ hội diện thánh.
Nói cách khác, Hứa Thanh Tiêu đến kinh đô phát triển là chuyện sớm muộn.
Thuyền rồng bay lên.
Hòa vào trong làn mây trong tầm mắt dân chúng phủ Nam Dự, sau đó nhanh chóng biến mất.
Trên bầu trời.
Một màu xanh.
Trần Tâm cùng Chu Dân đứng ở đầu thuyền, hai người nhìn mây trắng, trầm mặc không nói.
Cuối cùng, Trần Tâm đại nho mở miệng trước.
"Ông cảm thấy thế nào?"
Trần Tâm đại nho mở miệng, hỏi Chu Dân đại nho.
"Tướng mạo cực tốt, có Nho gia đại tướng, phẩm hạnh đoan chính, không tự ti cũng không kiêu ngạo, trích dẫn trăm quyển văn chương, cẩn thận lý lẽ, khó có được."
Chu Dân đại nho đánh giá rất cao, đồng thời ông ta cũng nhìn về phía Trần Tâm đại nho.
"Trần lão đã học qua tướng mạo. Ông thấy sao?”
Chu Dân đại nho hỏi.
"Tướng mạo hắn quả thực cực tốt, có Nho gia đại tướng, chỉ là ta nhìn tướng mạo của hắn, nhìn ra được hắn có Binh gia chi ý."
"Binh gia?"
Chu Dân đại nho khẽ nhíu mày.
"Ừm."
"Mệnh lý của hắn là võ khúc, thiện binh phạt."
Trần Tâm đại nho trả lời, câu trả lời này khiến Chu Dân đại nho trầm mặc.
"Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. Có thể làm ra loại khí thế này, ta nghĩ cũng bất mãn chinh phạt Man Di."
"Hiện giờ triều đình rung chuyển, bệ hạ vừa mới đăng cơ, nữ tử đăng cơ, thiên cổ kỳ đàm, bệ hạ cần bắc phạt, ổn định thiên mệnh, dân chúng cũng hy vọng Đại Ngụy khôi phục cường thịnh, nhưng hiện giờ thế cục lại khác."
"Nếu chủ phạt, Đại Ngụy sẽ đón nhận nguy cơ thực sự, nhưng nếu không chủ phạt, không đắc thiên mệnh, hiện giờ trong triều vốn không cân bằng, người này nếu thiện binh phạt, có lẽ đối với Đại Ngụy mà nói, cũng không phải là chuyện tốt."
Trần Tâm đại nho có chút cảm khái.
Hứa Thanh Tiêu là một khối ngọc bích đọc sách, nhưng người đọc sách cũng chia làm hai loại, một loại là Nho thần, một loại là Văn thần.
Nho thần lập tâm vì thiên hạ, Văn thần lập mệnh làm quốc gia.
Ai cũng biết, vương triều Đại Ngụy bảy lần bắc phạt thất bại là một nỗi nhục, dân chúng thiên hạ cũng hy vọng có một ngày xuất hiện một vị tuyệt thế tướng tài, hoàn thành giấc mộng Võ Đế.
Nhưng rất nhiều chuyện không phải chỉ hy vọng là có thể giải quyết được.
Dân chúng phải ăn no, thiên hạ phải thái bình, kinh tế phải phát triển, giang sơn dễ có không dễ giữ, nếu bắc phạt, tăng thêm nội ưu ngoại hoạn, đối với Đại Ngụy mà nói chỉ có bất lợi không có chỗ tốt.
Giang sơn Đại Ngụy hơn bảy trăm năm, có lẽ chỉ trong nháy mắt sẽ trở thành lịch sử.
Nếu không phải vấn đề nội bộ quá lớn, dựa theo tính cách của những tướng lĩnh Đại Ngụy, đã sớm chỉnh đốn tam quân, một lần nữa bắc phạt.
"Trần lão có chút lo lắng."
"Ta thấy Thanh Tiêu vô cùng thông minh, mặc dù thiện binh phạt, nhưng cũng hiểu được tiến lùi, bất luận như thế nào hắn dù sao cũng là người Nho đạo của ta, đợi sau khi hắn vào kinh, chúng ta sẽ từ từ chỉ điểm, tin rằng chính hắn sẽ hiểu được."
Chu Dân đại nho suy nghĩ một chút, nói ra câu trả lời này.
"Ừm, cũng chính vì điểm này, ta mới có chút an tâm, cũng may con đường hắn đi chính là Nho đạo, tương lai cho dù là tiến vào binh bộ, có Chu Thánh lập ý, cũng sẽ không vọng động."