"Nhưng mà là tốt hay xấu, cũng chỉ là nói suông, bất luận như thế nào, trong vòng mười năm, Đại Ngụy ta phải xuất hiện một vị đại nho."
Trần Tâm đại nho nghiêm túc nói.
"Mười năm sao? Cũng sấp xỉ rồi. ”
Chu Dân đại nho cũng gật gật đầu theo.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu nhập học chưa tới một tháng, liền thăng cấp bát phẩm, điều này quả thực làm cho người ta kinh ngạc, nhưng đến cấp độ đại nho này, thứ nhìn thấy được lại khác rồi.
Đối với người đọc sách bình thường mà nói, hai mươi chín ngày là có thể thăng cấp bát phẩm, chỉ sợ không đến ba bốn năm là có thể thăng chức đại nho, thậm chí có tư cách thành thánh.
Nhưng đối với đại nho mà nói, hai mươi chín ngày thăng cấp bát phẩm, là một chuyện làm cho người ta kinh ngạc.
Nhưng để nói thành thánh, đây căn bản không phải là một khái niệm.
Trước Nho đạo thất phẩm, cũng chỉ có thể xem như nhập đạo, dưỡng khí, khai khiếu, tu thân, đều thuộc về giai đoạn nhập đạo.
Đừng nói đến hai mươi chín ngày, cho dù là một ngày thăng cấp bát phẩm bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều kinh ngạc.
Điều thực sự khó khăn là thất phẩm.
Minh Ý.
Bắt đầu từ cảnh giới này, mới có thể hiểu được ý nghĩa của những lời nhất phẩm nhất trọng thiên này là gì.
Dù ngươi có làm nhiều danh từ thiên cổ hơn nữa, nhiều tuyệt thế văn chương hơn nữa, cũng sẽ không đem lại lợi ích gì lớn cho ngươi, bởi vì đến cảnh giới này, là biến hóa về mặc tư tưởng, là giai đoạn cộng hưởng với trời đất.
Đừng thấy Hứa Thanh Tiêu chưa đầy một tháng đã thăng cấp bát phẩm.
Có lẽ Hứa Thanh Tiêu cả đời đều sẽ mắc kẹt ở cảnh giới bát phẩm này.
Mà có người, cả đời cũng không có nhập phẩm, nhưng nếu vào một ngày nào đó, hắn bỗng nhiên hiểu được đạo lý thiên địa, sẽ có thể một ngày thành thánh.
Đây là sự khác biệt giữa bản chất Nho giáo.
Hai vị đại nho nhìn trúng phẩm tính của Hứa Thanh Tiêu, chứ không phải tốc độ tu hành.
Nho quý tại tính.
Hai người trầm mặc, không tiếp tục trao đổi nữa.
Trong phủ Nam Dự.
Đám đại nho rời đi rồi, nguy cơ coi như giải trừ hơn phân nửa.
Tuyệt thế văn chương xuất thế, điều làm cho mọi người lo lắng nhất chính là yêu ma tập kích, tuy rằng xảy ra rồi, nhưng cũng chỉ là một ít nhân vật nhỏ, không gây ra trở ngại gì lớn.
Bây giờ văn chương đã được đưa đi, cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, cũng không có liên quan gì với họ rồi.
Trần Tâm đại nho đưa một chiếc văn ấn cho Hứa Thanh Tiêu, đủ để bảo vệ an nguy của Hứa Thanh Tiêu, trên cơ bản nguy cơ đã được giải trừ.
Đám nho sinh trong trường thi, từng người được thả cho đi ra ngoài, liên tục hai ngày ăn ở trong trường thi, cũng không có trở ngại gì, chủ yếu chỉ có điều tận mắt chứng kiến tuyệt thế văn chương xuất thế mà không thể nói ra được nên làm cho bọn họ rất khó chịu.
Hiện giờ trường thi cũng đã thả người, đám nho sinh này ai nấy đều vô cùng kích động, hai ngày nay đã sớm bịa ra các loại tin đồn, thứ nhất là khoe khoang Hứa Thanh Tiêu, thứ hai là nói thêm việc mình may mắn chứng kiến.
Mọi người rời đi, hô bạn gọi bè, rủ nhau đi tới tửu lâu, duy chỉ có một người có chút cổ quái, nghe đến tửu lâu là sợ tới mức run rẩy, sống chết không đi, nói gặp ác mộng gì đó, nhất định phải trở về đọc sách một năm, bằng không không bình phục được tâm tình.
Tất cả mọi người đều đã đi hết.
Hứa Thanh Tiêu vẫn bị giữ lại trong trường thi.
Tất cả phu tử đều muốn trò chuyện với Hứa Thanh Tiêu, dù sao có một tài tử lớn như vậy ở chỗ này, chắc chắn phải trò chuyện một chút mới được.
Trước mắt ai cũng biết, con đường tương lai của Hứa Thanh Tiêu tất sẽ thăng tiến, nhất là ở Nho đạo.
Thừa dịp Hứa Thanh Tiêu còn chưa vào kinh, mọi người chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ca thán gì, hơn mười vị phu tử quay quanh mình, thiếu nợ ân tình, tất nhiên là muốn trả nợ ân tình.
Hơn nữa còn có thể thuận thế hỏi một ít chuyện trong triều.
Ví dụ như lai lịch của mấy vị vừa rồi.
Trò chuyện vui vẻ một hồi.
Khoảng chừng đến đêm khuya, mấy vị phu tử cũng đã mấy ngày không được ngủ, buổi chiều vốn đã mệt lã.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu nói chuyện rất thú vị hơn nữa không mất phong nhã, quan trọng nhất là nể mặt, luôn miệng gọi phu tử, khen đến mức trong lòng mọi người cực kỳ thoải mái.
Không ai muốn đi, cho nên trò chuyện mãi đến giờ tý, Hứa Thanh Tiêu thấy sắc mặt của đám phu tử đã vô cùng mệt mỏi, lại không muốn rời đi, cho nên chủ động nói mình thấy hơi mệt.
Cuối cùng, mọi người tuy rằng còn muốn giữ lại, nhưng nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu mấy chục ngày không được nghỉ ngơi, bản thân cũng có chút mệt mỏi, cho nên không tiếp tục trò chuyện nữa.
Hứa Thanh Tiêu vẫn nghỉ ngơi ở trường thi như cũ, sắc trời đã quá muộn, không cần phải trở về khách điếm, hơn nữa người tên Trình Lập Đông này, có lẽ đang ở bên ngoài trường thi chờ mình, vậy chi bằng cứ ngủ lại chỗ này.
Trong đêm.
Mọi thứ đều tĩnh lặng.
Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường.
Liên tiếp mấy chục ngày cũng không được ngủ một giấc ngon, quả thật cơn buồn ngủ tầng tầng lớp lớp ập tới.
Nằm trên giường.
Hứa Thanh Tiêu giãn thắt lưng.
Chỉ là ngay lúc sắp đi vào giấc ngủ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
"Hay là thử nhập đại thần thông Nhập mộng?"
Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu khiến Hứa Thanh Tiêu không ngủ được.
Tiến vào trong mộng hương của người khác, kỳ thật cũng là một loại tu luyện, phương pháp tu luyện của đại thần thông Nhập mộng chính là nhập mộng.
"Thử xem nhỉ?"
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu suy tư, sau đó bắt đầu vận chuyển đại thần thông Nhập mộng.
Chẳng bao lâu.
Một tầng trùng trùng điệp điệp mệt mỏi như sóng biển ập tới.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái ngủ.
Đại thần thông Nhập mộng có hai loại năng lực.
Một loại là [ngủ], một loại là [nhập mộng]
Cái gọi là nhập mộng chính là ngủ sâu.
Người bình thường ngủ, chỉ vì mệt mỏi, bổ sung năng lượng.
Nhưng mà tiến vào giấc ngủ sâu, có thể làm cho thân thể hoàn toàn thả lỏng, tăng cường tinh khí thần, nhất là đối với võ giả mà nói, trường kỳ tập võ, thân thể căng thẳng, có thể toàn tâm toàn ý thả lỏng, ngược lại có lợi.
Hơn nữa tu luyện tới cấp cao, bị trọng thương, ngủ một giấc còn có khả năng khỏi hẳn, đương nhiên nhất định phải tu luyện tới cảnh giới cao.
Mà nhập mộng chính là đi vào giấc mơ của người khác.
Hứa Thanh Tiêu không chọn ngủ sâu, mà muốn lẻn vào giấc mơ của người khác.
Đợi Hứa Thanh Tiêu đi ngủ.
Mọi thứ xung quanh thay đổi.
Là mây.
Những đám mây trắng vô tận trôi nổi xung quanh, bản thân đang rơi xuống, không ngừng rơi xuống.
Cảm giác rơi xuống ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, tất cả cảm giác rơi xuống biến mất, thay vào đó là mình đang ở trong một trạch viện.
Trạch viện không lớn lắm.
Nhưng chung quanh trống rỗng không một bóng người, cũng may trong mộng là ban ngày, nếu không sẽ có cảm giác âm u.
Có ai không?