Ngươi mắng ta súc sinh, vậy thì hỏi là súc sinh trong mắt ngươi, hay là súc sinh trong lòng ngươi.
Đây lại là gài bẫy.
Nếu như là súc sinh trong mắt, vậy chứng minh ngươi tu hành không ổn rồi, dùng mắt thường nhìn người, thấy người thì đó là người.
Nếu như là súc sinh ở trong lòng, đó do trong lòng ngươi có bụi bặm, gặp người nhưng đấy lại không phải người.
Lời này nói xong.
Vô Trần đạo nhân hơi suy ngẫm, rồi sau đó nói thẳng.
"Phi mắt phi tâm."
Nhưng nói xong, Vô Trần đạo nhân có chút hối hận.
Bởi vì Tuệ Giác thần tăng chắp tay trước ngực, chậm rãi mở miệng nói.
"Vô."
Trong phút chốc, Vô Trần đạo nhân thở một hơi thật dài, sau đó hướng về phía Tuệ Giác thần tăng làm một bái thật sâu.
“Bần đạo thua.”
Ông lập tức thừa nhận mình thua.
Mọi người kinh ngạc, đặc biệt là đệ tử tiên môn, bọn họ không hiểu, sao đang êm đẹp tự dưng nhận thua?
Vừa nãy chẳng phải đang nói rất hay à?
Mọi người ngươi đến ta đi, sao lại thua rồi?
Trong kinh đô Đại Nguỵ, có có một bộ phận vài người biết được tại sao Vô Trần đạo nhân thua, đại đa số người còn lại vẫn đang vô cùng khó hiểu.
Trong tửu lâu, chúng dân cũng đồng loạt nhìn về phía hoà thượng trẻ, trong ánh mắt tràn đầy tò mò.
Mà hoà thượng trẻ lại thở dài, nhìn Tuệ Giác thần tăng nói.
"Hoà thượng Tuệ Giác biện luận, đúng là xếp hạng nhất nhì chủa Thiên Trúc."
"Lão ta hỏi dò đạo trưởng tiên môn, súc sinh trong miệng ngươi, là nhìn bằng mắt, hay là nhận định trong lòng?"
"Cho dù trả lời như thế nào đều sai hết, mắt thấy không phải thật, tâm thấy càng không phải thật."
"Đạo trưởng tiên môn đáp không phải mắt càng không phải tâm, hoà thượng Tuệ Giác đáp một chữ vô, ý này chỉ, nếu không phải bằng mắt hay bằng tâm, vậy chính là vô."
"Vô là trống trơn, đã là trống trơn, sao còn chấp nhất? Dựa vào lời lúc trước, tất cả đều là vô, nghi hoặc ngươi nói ra, đương nhiên cũng là vô."
"Cho nên đạo trưởng tiên môn thua, hoà thượng Tuệ Giác thắng."
Hoà thượng trẻ trả lời như thế đó.
Câu này khiến mọi người không biết nên phát biểu như thế nào.
Thiền cơ của Phật môn này, đúng là quái đảm thật sự.
Nhưng đây là biện pháp, đưa ra câu hỏi, trả lời câu hỏi, hoặc là ngươi thuyết phục đối phương, hoặc là đối phương thuyết phục ngươi.
Rất là đơn giản.
Nhưng bây giờ, Vô Trần đạo nhân bị thuyết phục.
“A di đà phật.”
Tuệ Giác thần tăng chắp tay trước ngực, niệm một câu phật hiệu.
Sau đó, lão ta lại đặt câu hỏi tiếp.
Phía tiên môn, càng trở nên câm lặng.
Không, phải nói là toàn bộ Đại Nguỵ đều trở nên vô cùng câm lặng.
So với lúc trước còn câm lặng hơn rất nhiều.
Đến cả Vô Trần đạo nhân của Thái Thượng tiên tông còn thưa, còn ai có tư cách đi lên đấu đây?
Ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Cuối cùng cũng có người trả lời câu hỏi của Tuệ Giác thần tăng.
Nhưng đáng tiếc là, đến ba câu còn không kiên trì nổi, đành chịu thua đi xuống.
Cả trận biện pháp gói gọn trong tầm bốn canh giờ.
Đại đa số đều là Tuệ Giác thần tăng nói, trong kinh đô Đại Nguỵ, tiếng nói chuyện cũng không nhiều lắm.
Trong khoảng bốn canh giờ này.
Có một tin xấu và cả một tin tốt.
Tin tốt là, Đại Nguỵ khá khẩm hơn Đông châu một chút, Đông châu trong khoảng hai canh giờ đã thua sạch, trước mắt bốn canh giờ, còn chưa phải thua hoàn toàn.
Ít nhất tiên môn vẫn có thể trả lời được vài vấn đề, tuy rằng thuần một màu thua, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn Đông châu.
Tin xấu là, thất đại tiên môn, đã thua ba cái rồi, bốn đại tiên môn còn lại, càng không cần nghĩ đến làm gì.
Giọng của Tuệ Giác thần tăng dừng lại.
Biện pháp bốn canh giờ.
Áng chừng cũng đến lúc rồi, không thể biện pháp suốt được nữa.
Cứ như vậy.
Biện pháp ngày đầu tiên kết thúc.
Đại Nguỵ thua.
Nếu như không nhờ Vô Trần đại nhân miễn cưỡng cố sức nâng một tay, thật ra đã thảm bại rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều mong Hứa Thanh Tiêu hiện thân.
Ban đêm, Đại Nguỵ có vẻ hơi ngột ngạt.
Dân chúng tụ tập ở các tửu lâu lớn, bán tán chuyện biện pháp ngày hôm nay.
Đại đa số đều đang đang giải thích ý tứ của lần biện pháp này.
Nhưng càng nói đến phần sau, dân chúng càng cảm thấy được sự đáng sợ của Phật môn, đồng thời cùng càng phẫn uất, đến lúc này rồi Vương Triều Dương vậy mà lại không ra mặt.
Luôn mồm bảo mình là con cháu đời sau của Đại Thánh Nhân, kết quả Phật môn đến tận cửa nhà bắt nạt rồi, Vương Triều Dương không quan tâm, mặc kệ.
Đúng là Thánh tôn tốt quá đi thôi.
Nhưng có điều những lời thoá mạ này đều chẳng có nghĩa lý gì hết, suy ra Vương Triều Dương không phải con dân Đại Nguỵ, không giúp Đại Nguỵ cũng chẳng nói được.
Chỉ là khiến người ta cảm thấy đáng khinh thôi.
Nhưng chuyện mọi người bàn nhiều nhất, vẫn là Hứa Thanh Tiêu.
"Nếu Hứa Thánh ra mặt, Phật môn hèn hạ chẳng là cái gì hết!"
"Đúng thế, tuy hôm nay thua, nhưng Đại Nguỵ ta vẫn còn Hứa Thánh."
"Nói không sai, Đại Nguỵ vẫn chưa thua, có Hứa Thánh ở đây, tất cả đều không sao hết."
Có không ít người lên tiếng.
Bọn họ nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu chưa ra mặt, vậy thì chuyện vẫn còn có cơ hội chuyển mình.
Chỉ là tuy rằng phần lớn lời bàn đều như vậy, cũng có người giội nước lạnh.
"Hứa Thánh tuy tài hoa hơn người, nhưng Phật môn biện pháp, đúng ra cũng không phải thứ Hứa Thánh am hiểu."
"Thật ra, Vương Á Thánh vì sao không ra mặt, chắc cũng vì nguyên nhân này, Á Thánh còn không dám nói chắc chắn sẽ thắng, Bán Thánh dĩ nhiên càng không thể."
Là người đọc sách nói.
Đến từ Thiên địa văn cung.
Nhưng khác hẳn với người đọc sách bên Chu Thánh nhất mạch, người này không móc mỉa gì Hứa Thanh Tiêu, mà việc nào ra việc đó.
Nhưng trong lời nói thì tôn sùng Á Thánh, cho rằng chuyện đến cả Á Thánh còn không làm được, Bán Thánh sao có thể làm được?
Câu bàn luận này xuất hiện, rước lấy không ít chửi rủa.
Chẳng qua bá tánh cũng chỉ mắng vài câu, thật ra lại không kiên quyết cái vấn đề này là sai, dù sao hắn nói cùng đúng.
Á Thánh còn không dám biện pháp, Bán Thánh đúng là hơi nâng tầm rồi.
Nhưng dù sao đi chăng nữa.
Hứa Thanh Tiêu là hy vọng duy nhất của bá tánh Đại Nguỵ.