Cũng chính vì vậy, Phật môn có hệ thống hoá nhất định và tính chất cưỡng chế.
Tiên môn thì rất tản mạn, ngoại trừ một vài giới luật, còn lại ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, chính mình còn ngại thời gian không đủ, còn đâu thời gian để quản ngươi nữa?
Không tu tiên thì chờ chết à?
Lúc này.
Bên ngoài kinh đô.
Tuệ Giác thần tăng không nói nữa, bản chất của biện pháp là một hỏi một đáp, lão ta hỏi xong rồi, tiếp theo đến lượt tiên môn hỏi.
Vẫn yên lặng mười lăm phút như trước.
Thái Thượng tiên cung cất tiếng.
Bây giờ, là giọng của Vô Trần đạo nhân.
"Xin hỏi Tuệ Giác thần tăng, từ đâu mà đến?”
Vô Trần đạo nhân mở miệng.
"Từ Tây Châu mà đến.”
Tuệ Giác thần tăng không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
"Xin hỏi là đường xa hay là tâm xa?"
Vô Trần đạo nhân tức thì lên tiếng, bắt đầu thiền cơ biện ngữ.
Trong phút chốc, Tuệ Giác thần tăng thoáng trầm mặc, sau đó nói.
"Trong lòng vô tướng, chân trời gần như gang tấc."
(Vô tướng: Không có tướng mạo, hình dạng thái độ. Tâm không chấp cảnh, không nhìn thấy chúng sanh, không dính với các pháp.)
Tuệ Giác thần tăng trả lời.
“Nếu vô tướng, hà tất phải biện pháp?”
Vô Trần đạo nhân từ tốn như không nói.
Nhưng Tuệ Giác thần tăng lại có vẻ vô cùng bĩnh tĩnh đáp.
"Nếu không biện pháp, sao biết vô tướng?"
Lời này, giọng của Vô Trần đại nhân đột nhiên vang lớn.
"Nếu vô tướng, thì người biện kinh lại là người nào? Là súc sinh sao?"
Vô Trần đạo nhân nói như thế.
Lời này vừa nói ra, đã khiến mọi người kinh ngạc cảm thán.
Đệ tử tiên môn cũng nhao nhao trầm trồ khen ngợi, trong kinh đô có không ít người cũng nắm chặt tay, lớn giọng hô một tiếng hay.
Căn bản cũng không hiểu.
Trong hoàng cung Đại Nguỵ, Nữ đế ngồi yên nghe hai người thiền ý, nghe thấy Vô Trần đạo nhân nói vậy, cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.
Đến nỗi các bá tánh thì lại nhíu mày suốt, đại đa số không nghe ra ý của thiền cơ.
"Đang nói cái gì với cái gì thế?"
"Đúng, nghe không hiểu cái gì hết."
Các bá tánh bàn luận, vốn tưởng là một hồi náo nhiệt kinh thế, lại không ngờ bọn họ đã đánh giá quá cao chính mình.
Hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.
Đã vào lúc này.
Trong tửu lầu, có một giọng nói chậm rãi vang lên.
Vì người đời giải thích khó hiểu.
"Dễ ẹc ấy mà."
"Đạo trưởng tiên môn hỏi hòa thượng Tuệ Giác, từ đâu đến, ý là hỏi đến Đại Nguỵ để làm gì?"
"Hoà thượng Tuệ Giác đáp, từ Tây Chây đến, mà Tây Châu là thánh địa của Phật môn, đến để phát triển phổ độ Phật pháp."
"Đạo trưởng tiên môn hỏi, là đường xa hay là tâm xa, ý đang nói, lần này đến phát triển Phật pháp, không cảm thấy có chút khiêu chiến rồi đó à?"
Giọng này là của một vị hoà thượng, tầm khoảng ba mươi, ngồi ở trong tửu lâu, trước mặt bày rượu ngon và thịt, có vẻ không hợp lắm.
Nhưng mà hoà thượng này mi thanh mục tú, hơn nữa nói chuyện cũng vô cùng ôn hoà, nhẫn nại giảng giải cho mọi người.
Nhưng mà hắn xưng tiên môn là đạo trưởng, gọi Tuệ Giác là hoà thượng, khiến người ta cảm thấy có chút quái quái.
Nhưng mọi người không để ý cái này, mà nghe vẫn không thủng, không hiểu.
"Tiểu sư phụ, ngài có thể nói bình dân dễ hiểu hơn được nữa không, ta nghe vẫn không thủng lắm."
"Cái câu đường xa hay là tâm xa, là có ý như nào thế?"
Mọi người nói, hy vọng đối phương có thể nói thẳng ra chút.
Thoáng đó người kia cũng hơi ngỡ ngàng, ngay sau đó hắn cũng không tức giận, mà thay cách nói khác.
"Đường xa tâm xa, ý là, ngươi từ Tây Châu một đường chạy đến, là đi mệt hay lòng mệt hơn, suy cho cùng đây cũng cách nhau hai lục địa, ngươi hoang phí một lượng lớn sức lực như vậy đến Đại Nguỵ, chấp niệm quá sâu, nào giống đệ tử Phật môn."
"Thật ra đây là điểm mấu chốt của biện pháp, đạo trưởng tiên môn đã ra chiêu, cho dù ngươi nói đường xa hay là tâm xa, đều thiệt hết, cũng chính đang thừa nhận mình có tạp niệm, có chấp nhất, không phải đệ tử Phật môn chân chính, giống như lúc trước, do dù ta vô dụng hay là Đạo pháp vô dụng, thật ra đều là vô dụng kém cỏi như nhau thôi."
"Nhưng hoà thượng Tuệ Giác không trả lời câu hỏi này, mà đáp lại, trong lòng mình không có tạp niệm, chỉ đến phát triển mạnh Phật pháp, Phật pháp không có chấp nhất, cho nên mình cũng không có chấp nhất, không có tạp niệm, chính mình đã là Phật, cho nên dù rất xa, tất cả đặt dưới chân Phật, thì không còn tồn tại đường xa hay là tâm xa nữa."
"Lúc này, hoà thượng Tuệ Giác cho rằng mình không phải con người, mà là Phật, Phật không có chấp niệm, đến Đại Nguỵ biện pháp, cũng là Phật pháp hiển nhiên, thuận theo thiên lý, thuận theo tự nhiên."
"Nhưng mà, ý của đạo trưởng tiên môn cũng rất đơn giản, ngươi nói ngươi là Phật, không có chấp niệm, vậy tại sao muốn vượt qua ngàn dặm đường xa xôi đến Đại Nguỵ biện pháp? Tại sao muốn phát dương Phật pháp, thế này còn không phải chấp nhất, vậy là cái gì?"
"Hoà thượng Tuệ Giác lại đáp, nếu không biện pháp, sao có thể chứng minh mình không có tạp niệm."
"Mà đạo trưởng tiên môn lại hỏi đối phương, Phật là vô hình, mà ngươi là hữu hình, nhưng ngươi luôn miệng nói, ngươi là Phật, không có chấp niệm, vậy đứng trước mặt ta chính là súc sinh ư?"
"Các vị đã hiểu chưa?"
Hoà thượng trẻ tuổi dùng hết khả năng lấy cách đơn giản nhất, để giảng lại đoạn thiền cơ kia.
Nói cực kỳ cẩn thận, không có chỗ nào đáng để chê cả, vì đây đề cập đến thiền.
Dùng ý thiền khó làm thế nhân hiểu, nói đại khái ra là được, nếu không ngươi không thể nào biết hai người kia đang nói cái gì.
Nói xong, các bá tánh cái hiểu cái không.
"Ta hiểu rồi, ngay từ đầu, Vô Trần đạo nhân đang cho rằng đối phương tới Đại Ngụy phát dương Phật pháp, không phải vì phổ độ chúng sinh, mà lòng có chấp niệm, là dối trá giả dối, nhưng Tuệ Giác thần tăng cho rằng mình là Phật, đạt được chí nguyện to lớn của Phật pháp, không phải chấp niệm, là vì sinh linh thiên hạ.”
Có người tổng kết lại.
“Đúng vậy.”
Hòa thượng trẻ gật đầu, khen.
Trong khoảng thời gian ngắn, các bá tánh có chút cảm khái.
Phức tạp quá, nhưng cũng ẩn chứa đạo lý.
Thời buổi này, không đọc tý sách là không biết người ta đang nói gì.
Giây phút này, mọi người nhìn về phía Tuệ Giác thần tăng trên bầu trời, vô cùng tò mò đối phương sẽ trả lời như nào.
Mà Tuệ Giác thần tăng thoáng trầm tư một phen, ngay sau đó đáp.
"Là súc sinh trong mắt đạo trưởng, hay là súc sinh ở trong lòng?"
Tuệ Giác thần tăng nói, đây là câu trả lời của lão.