"Chưa chuẩn bị gì hết."
"Đại Nguỵ vẫn còn Á Thánh mà? Để hắn lên trước."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, có chút bình tĩnh.
"Nếu hắn đồng ý, thế thì cũng tốt, nhưng người ta căn bản không cảm thấy mình là con dân Đại Nguỵ, đã từ chối biện pháp rồi."
Nhắc tới Vương Triều Dương, Trần Chính Nho có chút phẫn nộ, tính tình ông vốn rất tốt, nhưng bây giờ cũng không nhịn được chửi rủa vào câu.
"Hắn từ chối hả?"
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Ừ, từ chối thẳng thừng luôn, bây giờ Nho đạo nhất mạch, cũng chỉ đành dựa vào ngươi thôi."
Trần Chính Nho gật gật đầu.
"Tiên môn thắng mấy lần?"
Đối với việc Vương Triều Dương cự tuyệt, Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
Thế này thì không hợp lý rồi.
Tuy Vương Triều Dương ghét mình, cũng không thích Đại Ngụy, nhưng dù sao hắn cũng đến Đại Nguỵ truyền đạo thụ nghiệp, nếu ngay lúc này ra mặt, cũng coi như lấy được hảo cảm.
Theo lẽ thường thì ai lại đi từ chối chứ.
Nhưng Vương Triều Dương từ chối.
Tới nỗi này rồi, tuyệt đối không thể nói chán ghét đơn giản, mà đang từ bỏ chuyện có lợi với chính mình.
Có thằng ngu mới làm vậy.
Cho nên mới có người trách Vương Triều Dương từ chối biện pháp với Phật môn.
Nhưng cho dù thế nào, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ, Vương Triều Dương chung quy cũng không phải người Đại Nguỵ.
Không ra mặt cũng chẳng nói gì được.
"Tiên môn thắng mấy lần?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không thắng được lần nào hết."
Trần Chính Nho đáp, ngữ khí hơi trầm xuống.
"Không thắng được trận nào á?"
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hơi líu lưỡi lại.
Hắn biết Phật môn giỏi biện pháp, nhưng không ngờ, giỏi đến nhường này.
Khiến tiên môn thảm hại như vậy.
"Không thắng được tý nào cả."
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Trần Chính Nho vẫn là gật đầu, cho ra câu trả lời.
Nói xong, Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ là, một lát sau, Hứa Thanh Tiêu nhìn Trần Chính Nho nói.
"Trần nho, bốn ngày biện pháp này, ông kể lại cho ta nghe xem."
Hứa Thanh Tiêu cũng không lải nhải nữa, nếu tiên môn không thắng được trận nào, vậy thì cho dù mình có thắng hay thua, thì vẫn phải cố mà ứng đối cho bằng được.
"Được."
Trần Chính Nho không lắm lời, kể hết tất cả vấn đáp biện pháp bốn ngày qua cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Đợi khi nghe xong.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi trầm mặc.
Là thiền cơ.
(Thiền cơ: Diệu pháp của các hoà thượng Thiền tông)
Là cách nói dùng bổn tướng đối lại vô tướng.
Không thể nói cao thâm phi thường, những cũng không tầm thường.
Hơn nữa đoán chừng đối phương còn chưa dụng tâm thật sự vào đó.
Nếu không thì, cũng không trở thành thế này.
Nhưng chỉ thế thôi.
Nghe xong, cũng không lợi hại như Hứa Thanh Tiêu tưởng.
"Thủ Nhân, ngươi có lòng tin không?"
Nhìn biểu tình trầm tư của Hứa Thanh Tiêu.
Trần Chính Nho không khỏi tò mò hỏi.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu.
"Chắc là có một chút."
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn cũng không bảo đảm là có, dù sao lấy tình hình trước mắt, nếu Phật môn cứ như này, hắn đã có lòng tin khá lớn rồi đấy.
Nhưng nếu Phật môn vẫn còn giữ lại một chiêu, thế thì khó nói.
Nhưng nghe câu trả lời này, Trần Chính Nho cũng không dám nói cái gì.
Chỉ đành đứng dậy khẽ thở dài nói.
"Thủ Nhân, cho dù thế nào đi nữa, dù sao lão phu vẫn luôn ủng hộ ngươi."
"Giờ ngươi cứ dốc lòng nghĩ kỹ đã, nếu như thua thật, cũng chẳng sao, đừng có đặt gánh nặng gì cho chính mình."
"Bản thân đối phương đã coi Nho đạo ta suy bại, mới dám đến biện pháp."
"Cùng lắm thì đợi đến khi người thành Thánh, đến lúc đó vả mặt lại sau."
Trần Chính Nho mở miệng, nói như thế.
"Được, Trần nho, dạo này Đại Nguỵ như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, đồng thời cũng hỏi Trần nho tình huống Đại Ngụy gần nhất.
"Hết thảy đều phát triển không ngừng, sản lượng lương thực càng ngày càng nhiều, dân chúng đúng là bắt đầu cuộc sống tốt hơn rồi."
"Hơn nữa các nơi đều đang tu sửa bia công đức cho ngươi, lợi ích của guồng nước, người dân trong thiên hạ đều biết hết rồi."
Nhắc đến tình huống dạo này của Đại Nguỵ, Trần Chính Nho không khỏi cười ha hả, có vẻ vô cùng vui vẻ.
"Được."
Sau khi biết được tình hình của Đại Nguỵ gần đây, Hứa Thanh Tiêu gật đầu, cũng có vẻ vô cùng vừa lòng.
Liền đó.
Trần Chính Nho ra khỏi viện.
Mà Hứa Thanh Tiêu bắt đầu suy tư kinh Phật.
Trong viện.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu thứ hiện lên đầu tiên không phải Tâm kinh đệ nhất của Phật môn, mà là Kinh Kim Cang.
Đúng thế.
Kinh Kim Cang chính là kinh thư vô thượng của Phật pháp Đại Thừa.
Hơn nữa còn được tiến hành bằng phương pháp vấn đáp.
Đúng lúc có thể dùng để biện pháp.
Chẳng qua có một thứ, Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Đạo Đức Kinh, đã đưa đến dị tượng thiên địa.
Kinh Kim Cang liệu có dẫn đến dị tượng thiên địa hay không?
Ừm đây chính là chỗ Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ.
Hơn nữa, nếu Kinh Kim Cang có thể đẫn đến dị tượng thật, vậy còn Tâm Kinh thì sao?
Cũng chính là Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh.
Đấy cũng là kinh điển của Phật pháp Đại Thừa.
Có thể mở ra Phật pháp Đại Thừa.
Nếu lấy kinh văn này ra, sẽ như thế nào đây?
"Nếu không biện pháp được, vậy lấy kinh văn ra đập."
"Ta đây không tin, không đập được mấy tên sư cọ mốc này."
Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm ở trong lòng.
Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu nhớ lại Kinh Kim Cang, đồng thời cũng bắt đầu cẩn thận tự mình lĩnh ngộ nội dung của Kinh Kim Cang.
Cũng không thể đọc vẹt kinh văn suốt được, nhỉ?
Cứ vậy.
Thời gian trôi dần đi.
Hôm sau.
Thái dương vừa mới chậm chạp nhô lên.
Chiếu lên người chúng Tuệ Giác thần tăng.
Bấy giờ, Tuệ Giác thần tăng mở mắt, ngừng tụng kinh, tắm gội ánh nắng mặt trời, trên mặt mang theo tướng từ bi.
"A di đà Phật."
"Bần đạo Tuệ Giác, hôm nay nguyện với Nho đạo nhất mạch, biện pháp luận kinh, xin hỏi có nho giả nào có thể trả lời biện pháp?"
Tuệ Giác thần tăng mở miệng.
Giọng của lão giống như tiếng chuông Hoàng Lữ lớn vậy.
Trong kinh đô, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Dân chúng nhíu mày, không ngờ, Tuệ Giác thần tăng vậy mà lại gấp gáp đến thế.
Trời vừa mới sáng, lão ta đã muốn biện pháp luận kinh, cái lối này đúng là khó chịu thật.