Nhưng mà.
Kinh đô không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Thậm chí là Hứa Thanh Tiêu, hay là nho giả khác, im bặt không tiếng.
Tuệ Giác thần tăng bảo trì bình tĩnh, lão ta rất vui lòng thấy cảnh này.
Không ai đáp lại, nằm trong dự đoán của bọn họ.
Mười lăm phút sau.
Tuệ Giác thần tăng lại lần nữa mở miệng.
"Xin hỏi, có ai trả lời biện pháp không?"
Lão lên tiếng, tiếp tục hỏi.
Nhưng vẫn không có tiếng đáp nào như trước.
Lại thêm mười lăm phút nữa.
Lão ta lại lần nữa mở miệng.
Hỏi lần thứ ba.
Giọng to vang dội, tuy không chói tai, nhưng khiến lòng người khó chịu.
Sáng tinh mơ, kêu cái mẹ gì mà kêu, làm phiền giấc ngủ của người khác.
Nhưng tức thì tức đấy, mọi người vẫn khó nói được gì cả, dù sao người ta đến đây để biện pháp.
Chính là có chút khó chịu thôi.
"Xin hỏi, có nho giả nào trả lời biện pháp không?"
Giọng của Tuệ Giác thần tăng lại vang lên thêm lần nữa.
Tiếng này, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy như là đang khiêu khích.
Nho đạo suy bại, Vương Triều Dương lại nói thẳng từ chối không tham gia biện pháp, hiện giờ ở kinh đô Đại Nguỵ người duy nhất có thể ra mặt, ngoài Hứa Thanh Tiêu thì còn ai?
Lão ta vẫn gào to, thật ra còn không phải là đang nói, Hứa Thanh Tiêu ngươi có dám ra biện pháp không?
Khiến người ta tởm đến phát ói.
Nhưng trái lại ngẫm kỹ, đã gào ba bốn lần rồi, Hứa Thanh Tiêu vẫn không dám ra mặt, thế này chẳng phải đồng nghĩa với việc, Hứa Thanh Tiêu lặn rồi à?
Mọi người không khỏi nghĩ đến vậy, tâm trạng càng thêm trầm trọng.
Hoàng cung Đại Nguỵ.
Nữ Đế ngồi trên long ỷ, trong cặp mắt đẹp có phẫn nộ, tóm lại Phật môn kêu gào như vậy khiến nàng có chút không vui, đấy không phải đang làm ầm ĩ.
Mà lời như vậy, chẳng phải đang châm chọc Hứa Thanh Tiêu ư?
"Thiên Địa văn cung không tham dự biện pháp thật hử?"
Quý Linh chậm rãi hỏi.
"Hồi bệ hạ, không tham dự."
Triệu Uyển trả lời.
Nói xong, trong mắt Quý Linh hiện một luồng ánh sáng lạnh.
Thiên Địa văn cung làm vậy, có ý khác không, Nữ Đế không biết, nhưng chắc chắn muốn khiến Hứa Thanh Tiêu khó chịu.
Muốn kéo Hứa Thanh Tiêu từ thần đàn xuống, khiến bá tánh Đại Nguỵ hiểu rõ một đạo lý.
Không phải chuyện gì Hứa Thanh Tiêu cũng làm được.
Tuy rằng đây là lời nói thật, thế nhân thật ra đều hiểu, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại có thể khiến dân chúng tin tưởng hắn làm được.
Đây là điểm khác biệt của Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thất bại.
Bá tánh sẽ phát hiện, Hứa Thanh Tiêu không phải thần, không phải gì cũng làm được, có thể sẽ ảnh hướng đến quốc vận.
"Có ai..."
Nhưng cũng chính lúc này, Tuệ Giác thần tăng vừa mới chuẩn bị tiếp tục mở miệng.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên.
Đến từ phủ Bình Loạn Vương.
"Đúng là ồn không chịu nổi."
"Còn chưa đến giờ Mẹo, đã ở ngoài thành ồn ào nhốn nháo lên rồi."
"Đức hạnh của đám Phật môn bọn ngươi là như vậy sao?"
Cùng với tiếng của Hứa Thanh Tiêu vang lên, trong chốc lát, toàn bộ kinh thành Đại Nguỵ rộn ràng hết cả lên.
Các dân chúng siết chặt nắm tay, đợi một khoảng thời gian dài như vầy, chính là vì đợi Hứa Thanh Tiêu ra tiếng.
Bây giờ hắn đã nói chuyện, không biết tại sao, tất cả lo lắng, nghi hoặc ở trong lòng bỗng dưng biến mất hết.
"Hứa Thánh đến rồi, Hứa Thánh đến rồi."
"Hứa đại nhân cuối cùng cũng ra mặt rồi."
"Đám sư cọ mốc này, đúng là quá ồn."
"Hứa đại nhân, đừng khách sáo, phải giáo huấn đám lừa trọc này đấy nhé."
Trong kinh đô, từng tiếng nói vang lên.
Dân ý như biển.
Mà bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu, cũng dần dần đạp lên không trung, xuất hiện ở trên vương phủ.
Hắn và Tuệ Giác thần tăng đứng từ xa nhìn nhau.
Hứa Thanh Tiêu đúng là có chút ác cảm với Phật môn, không nhắc đến lúc trước Phật môn còn muốn cưỡng ép độ hoá mình, nhắc đến hôm nay, mới sáng tinh mơ đã ồn mãi không dừng.
Chính mình còn đang suy nghĩ ngộ đạo, đột nhiên bị âm thanh này cưỡng ép đánh thức dậy.
Tiếng dò hỏi vừa nãy của Tuệ Giác thần tăng, còn thêm vào thần thông Phật môn, cũng chính do nó, mới có thể đánh thức người đang chìm sâu vào suy tính tỉnh lại.
"A di đà phật."
“Bần tăng Tuệ Giác, bái kiến Hứa thí chủ.”
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, lão ta không mừng không giận, đầy mặt từ bi.
Tụng niệm phật hiệu.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, nhìn đối phương, chậm rãi nói.
"Ra câu hỏi đi."
Ngữ khí Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, bảo đối phương ra câu hỏi.
Không cần dài dòng.
Nhưng Tuệ Giác thần tăng lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Hứa thí chủ, vậy ngươi cứ ra câu hỏi trước đi."
Lão ta từ chối ra câu hỏi trước, mà nhường Hứa Thanh Tiêu ra câu hỏi.
Đương nhiên đấy không phải lễ nhượng, mà là một loại tự tin, cũng là một loại thiền.
Cho Hứa Thanh Tiêu ra câu hỏi trước, có ý là để mài dũa bớt nhuệ khí của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng chỉ bằng thủ đoạn nhỏ này, Hứa Thanh Tiêu không hề để bụng.
"Phật pháp có ý, tâm, Phật, chúng sinh, ba cái này đều là vô."
"Nếu nói vô thánh vô phàm, vô thi vô thụ, vô thiện vô ác, tất cả tức là vô."
"Có đúng không?"
Hứa Thanh Tiêu không hỏi về thiền lý, cũng không hỏi về Nho đạo, mà đang bàn luận về Phật đạo.
Nói ra xong, người đời tò mò, người dân trong thành Đại Nguỵ cũng vô cùng kinh ngạc.
Hứa Thanh Tiêu dùng Phật pháp làm đề, đây không phải tặng không cho đối phương một câu hỏi sao?
Đặc biệt còn là vấn đề này, càng ngẫm càng không ra bất kỳ điểm quái lạ hoặc thiền ý gì.
Trong tửu lầu.
Có không ít người dân đến đây, chỗ này có một hoà thượng trẻ, hiểu được Phật pháp, trong vòng bốn ngày này, đều là vị hoà thượng trẻ tuổi này giải thích cho mọi người hiểu, cũng chính là lý do người dân tụ tập ở đây để nghe giải thích.
Cũng tránh cho không hiểu, nghe không ra được cái gì hết.
"Tiểu sư phụ, ý của Hứa Thánh là gì vậy?"
Có người lên tiếng, hỏi thăm vị hoà thượng trẻ tuổi này.
"A di đà Phật."
"Lời của Hứa Thánh, là đang nhắc đến Phật môn đều là vô, tâm đã vô, Phật đã vô, chúng sinh đều là vô, trong kinh Phật có viết, vạn vật đều là vô, đây là phi tướng, hy vọng người đời đừng cố chấp, nếu không sẽ rơi vào ma đạo."
"Không phải thiền ý gì hết, chỉ là điển cố Phật pháp thôi."
Hoà thượng trẻ đáp lại.
Hắn cũng hiếu kỳ, không rõ tại sao Hứa Thanh Tiêu lại hỏi cái này.