Lúc Tuệ Giác nghe xong, khẽ nhíu mày, trái lại không phải câu hỏi này khó, mà câu hỏi này lại quá đơn giản.
Lão ta cẩn thận nghĩ, tuy lão ta không cảm thấy Hứa Thanh Tiêu biết gì về Phật pháp hết.
Nhưng không dám thiếu cảnh giác.
Giờ thắng hay thua chính tại một khắc này.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tuệ Giác thần tăng vẫn không nghĩ ra được gì hết, chỉ đành đưa ra câu trả lời bình thường.
"Là đúng."
Nhưng nói thế xong.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu bỗng vung tay.
Một phát tát thật mạnh lên trên mặt của Tuệ Giác thần tăng.
Tức khắc.
Tất cả mọi người trong kinh đô Đại Nguỵ ngẩn hết cả người.
Không ai nghĩ rằng, Hứa Thanh Tiêu lại sẽ ở trước mặt mọi người, cho Tuệ Giác thần tăng một phát vả.
Dù Tuệ Giác thần tăng cũng không ngờ đến.
Này quá đột ngột.
Hơn nữa không tài nào giải thích nổi.
Lão ta là Phật môn Nhị phẩm, trên lý thuyết có thể ngăn Hứa Thanh Tiêu lại, nhưng lão ta không ngờ được Hứa Thanh Tiêu sẽ tuỳ tiện ra tay vậy.
Khiến lão ta không phòng bị gì được.
Cho nên ăn trọn một phát tát.
Mọi người sốc.
Trong Thiên Địa văn cung, Vương Triều Dương cũng tặc lưỡi.
Hắn cũng không rõ sao Hứa Thanh Tiêu làm gì vậy?
Chẳng lẽ nói không được, nên ra tay đánh người.
"Hứa thí chủ.”
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Tuệ Giác thần tăng có chút tức giận, lão ta đứng ở trên toà Phật liên, nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong mắt là lửa giận, nhưng lão ta nhịn xuống.
Ăn một phát tát cũng không sao.
Nhưng lão ta muốn một câu giải thích.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu không đưa ra được câu giải thích hợp lý, thì biện pháp này, Hứa Thanh Tiêu cũng thua.
Hơn nữa còn thua cực kỳ khó coi.
Song hành với giọng nói tức giận của Tuệ Giác thần tăng, tiếng của Hứa Thanh Tiêu cũng từ từ vọng lại.
"Nếu như ngươi đồng ý tất cả đều toàn vô, vậy đâu ra thống khổ?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Nhìn đối phương, nói như thế.
Tuệ Giác thần tăng tức khắc ngỡ ngàng.
Bao gồm cả dân chúng trong kinh thành đều ngỡ ngàng.
“Ha ha ha ha ha.”
“Diệu, diệu thay.”
"Hứa Thánh đúng là có tướng trí tuệ, ha ha ha ha."
"Hay một câu tất cả toàn vô, đâu ra thống khổ."
Trong tửu lâu, hoà thượng trẻ tuổi kia là người tỉnh hồn lại đầu tiên, trong phút chốc hắn đã hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu là gì.
Hứa Thanh Tiêu đi lên hỏi Tuệ Giác thần tăng, tất cả toàn vô có đúng hay không.
Cái vấn đề này đúng là không có gì hết, rốt cuộc cũng được ghi lại trong kinh văn của Phật môn.
Nếu nói không phải, như vậy sẽ vi phạm kinh văn, vi phạm phật đà.
Nếu nói đúng, vậy thì sẽ đón một đòn cảnh tỉnh.
Chiêu này đúng thật không có cách nào giải được.
Tuệ Tâm cười ha hả, nhìn thấy sư huynh mình ăn khổ, dường như hắn rất là vui.
Không sai.
Người này chính là người đứng đầu tứ đại thần tăng của chùa Thiên Trúc, cũng là thần tăng trẻ tuổi nhất.
Tuệ Tâm thần tăng.
"A di đà phật."
Lúc này.
Tuệ Giác thần tăng chắp tay trước ngực.
Sắc mặt hắn bình tình, nhưng người thường nhìn ra được, lão không thể bình tĩnh nổi.
Vừa mới gặp mặt đã ăn một phát chặn họng rồi, đổi lại là ai cũng không thể giữ lòng bình tĩnh được.
Đặc biệt nhất là, Hứa Thanh Tiêu dùng Phật pháp để biện luận thắng mình nữa.
Này đúng là khiến lão ta khó chịu, cảm thấy ngột ngạt bức bối.
Đúng là coi thường Hứa Thanh Tiêu rồi.
Nghĩ đến đây, Tuệ Giác thần tăng không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Hứa Thanh Tiêu, đưa ra câu hỏi của lão.
"Xin hỏi thí chủ, Nho giáo có công bằng không?"
Tuệ Giác thần tăng không trình bày kinh phật, mà dùng Nho giáo làm đề.
"Tất nhiên là công bằng."
Hứa Thanh Tiêu thản nhiên đáp.
Ngay đó, Tuệ Giác thần tăng tiếp tục nói.
"Vậy xin hỏi, trong Nho đạo, giết người là tội gì?"
Tuệ Giác thần tăng chậm rãi nói.
Chỉ là lời này vừa nói xong, mọi người không khỏi nhíu mày.
Bởi vì trong nháy mắt bọn họ đã hiểu Tuệ Giác thần tăng muốn nói gì.
"Sát sinh là tội lớn."
Hứa Thanh Tiêu hờ hững đáp lại.
"Vậy kẻ phạm tội sát sinh, sẽ bị xử lý như nào?"
Tuệ Giác thần tăng tiếp tục hỏi.
"Trời đất không dung chứa, dùng pháp lý diệt trừ."
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu đối phương đang muốn nói gì, nhưng hắn không sợ, đã đoán được, cho nên có sự chuẩn bị.
Nói xong.
Trong lòng Tuệ Giác thần tăng không khỏi vui mừng, nhưng trên mặt vẫn từ bi như cũ, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Vậy Hứa thí chủ tàn sát trăm ngàn tính mạng của Trần quốc, sao pháp lý vẫn chưa diệt?"
"Bần tăng không cho rằng như vậy, Nho giáo vì quyền lợi của con người thay đổi, phân ba chia bảy, một phần dành cho chính là dân đen, có thể tuỳ ý giết, chín phần còn lại dành cho quyền quý, có thể giẫm đạp lên sinh mệnh, coi thường thiên lý?"
Nói tới đây, Tuệ Giác thần tăng nhìn Hứa Thanh Tiêu, sắc mặt bình đạm vô cùng.
Nói đến chuyện này, rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Mà lúc này đây, không cần Tuệ Tâm giải thích, người dân cũng hiểu được Tuệ Giác thần tăng đang biểu đạt ý gì.
Nếu Hứa Thanh Tiêu ngươi nói Nho đạo công bằng nhất, giết người là tội chết, vậy Hứa Thanh Tiêu ngươi giết nhiều người như vậy, sao vẫn chưa chết?
Chẳng lẽ vì Hứa Thanh Tiêu ngươi là vương gia của Đại Nguỵ ư? Là kẻ chiếm được chín phần đứng ở trên cao, cho nên nằm ngoài luật pháp?
Nếu là như vậy, thì luật pháp của vương triều chẳng phải chỉ nhằm vào bá tánh thôi sao.
Đối với câu hỏi hùng hổ doạ người như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều lo lắng dùm Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì câu hỏi này, vô cùng tai quái xảo trá.
Có chút ý quỷ biện.
Hứa Thanh Tiêu vì sao phải tàn sát người dân Trần quốc? Là vì người dân Trần quốc không đầu hàng.
Nhưng vấn đề là, nếu ngươi giải thích như vậy, Tuệ Giác thần tăng lại muốn hỏi, không đầu hàng thì sát, không làm trái thiên lý, vậy nếu người trong thiên hạ không phục, liệu có giết hết người trong thiên hạ không?
Nếu như Hứa Thanh Tiêu trả lời một câu đúng thật, vậy thanh danh sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Không ai thích một người thích giết chóc cả, đây là hành vi bạo ngược, không thể làm.
Nhưng nếu bảo không phải vậy thì giải thích đi, nếu như ngươi không thể giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao ngươi không bị phạt thì cũng không ổn.
Nhưng ngay lúc này.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên, dường như không cần tự hỏi gì hết.
"Sát sinh vì hộ sinh."
"Trảm nghiệp không trảm người."
Khi lời vừa vang lên.
Trong mắt Tuệ Giác thần tăng lộ vẻ kinh ngạc, cả tám trăm tăng biện kinh cũng không khỏi trấn động.