Trong tửu lầu.
Giọng của Tuệ Tâm cũng vang lên đầu tiên.
"Hay!"
"Hay cho một câu sát sinh vì hộ sinh, trảm nghiệp không trảm người."
"Lời này, đại thiện."
“Là thiền.”
“Là thiền.”
Tuệ Tâm vô cùng kích động, hắn nắm chặt tay, thân là đệ tử Phật môn, hắn cũng vô cùng tinh thông biện luận.
Tất nhiên sau khi Hứa Thanh Tiêu đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ này, hắn không nhịn được kích động.
Hứa Thanh Tiêu tàn sát người dân Trần quốc.
Xét đến cùng cũng vì phải bảo vệ dân chúng Đại Nguỵ.
Không giết, sát nghiệp kéo đến càng nhiều.
Cho nên sát sinh là vì hộ sinh, trảm nghiệp chứ không trảm người.
Nghiệp lực, đó là nhân quả ác báo.
Câu trả lời này, hoàn mỹ quá mức.
Hoàn mỹ đến độ, trong khoảng thời gian ngắn, đến cả Tuệ Giác thần tăng cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.
Lão ta vốn tưởng, vấn đề này có thể khiến Hứa Thanh Tiêu để lộ ra vô số sơ hở, dù Hứa Thanh Tiêu có giải thích như nào.
Lão ta vẫn luôn tìm ra được lỗ hổng và sơ hở.
Lại không thể ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu thế nhưng lại nói một câu sát sinh vì hộ sinh, trảm nghiệp không trảm người.
Này đúng là.
Một câu trả lời hoàn mĩ.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Tuệ Giác thần tăng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Lão ta cảm giác, Hứa Thanh Tiêu đứng trước mắt này, tuyệt đối không phải kẻ đơn giản như những gì mình tưởng.
Qua một hồi lâu.
Tuệ Giác thần tăng lại lần nữa bái một bái về hướng Hứa Thanh Tiêu, niệm câu A di đà Phật.
Ý này đó là, lão thua.
Cùng với thanh âm đó vang lên, kinh đô đồng loạt reo hò.
Đệ tử tiên môn càng hò reo to hơn nữa, cảm xúc vốn đang trầm xuống, tức thì hoá thành hư không.
Nhưng chính vào lúc này.
Hứa Thanh Tiêu không quan tâm Tuệ Giác thần tăng nhận thua, mà tiếp tục hỏi câu hỏi thứ hai.
"Như thế nào là Phật môn chí cao pháp?"
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi đối phương.
Đây là câu hỏi thứ hai của hắn.
Tuệ Giác thần tăng không cần nghĩ ngợi nói.
“Vô thượng Chính Giác.”
Vấn đề này không cần nghĩ nhiều.
"Như thế nào mới là Vô thượng Chính Giác.”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Trên Phật môn Nhất Phẩm, chính là Vô thượng Chính Giác, mở ra được khiếu trí tuệ, lĩnh khộ trí tuệ pháp, thông tuệ tất thảy lý."
Tuệ Giác thần tăng trả lời.
"Vậy có thể nhìn thấy chân thân của Như Lai không?"
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hỏi.
“Có thể thấy được.”
Tuệ Giác thần tăng lập tức trả lời, cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào hết.
"Nhìn thấy như thế nào?"
"Vô thượng Chính Giác, hướng về thế giới cực lạc, là có thể thấy được chân thân của Phật Như Lai.”
Tuệ Giác thần tăng chậm rãi ra tiếng.
“Như Lai vô tướng.”
"Kẻ có tướng, sao là Như Lai?"
Hứa Thanh Tiêu đốp lại ngay, giọng lạnh lẽo.
Vừa nói xong.
Tuệ Giác thần tăng lại là sửng sốt.
Đây....
Trong phút chốc, lão ta không biết nên trả lời như thế nào.
"Sao ngươi lại biết, Như Lai vô tướng?"
Giọng của Tuệ Giác thần tăng vang lên.
Lão ta bị Hứa Thanh Tiêu hỏi đến tê dại cả da đầu, nhưng tức nhất không phải cái này, mà vì Hứa Thanh Tiêu dùng Phật pháp để biện luận, đây mới là chỗ lão ta tức nhất.
Lão ta thân là người trong Phật môn, theo lý thuyết thì bản thân mình mới là người biện Phật pháp, nhưng không ngờ, Hứa Thanh Tiêu cũng dám ở trước mặt mình biện luận Phật pháp.
Khác nào ta không dùng Phật pháp bắt nạt ngươi, ngươi lại dám dùng Phật pháp để khiêu khích ta?
Không may, Hứa Thanh Tiêu nói Phật pháp lại cực có chiều sâu, khiến lão ta cảm thấy khó giải quyết, vừa bắt đầu đã bị thiệt thòi quá lớn.
Trước mắt, lão ta phải nắm lấy lỗ hổng này của Hứa Thanh Tiêu, tiếng lớn như chuông, chất vấn Hứa Thanh Tiêu.
Chuyện hai người đối chất với nhau rất đơn giản.
Vô thượng Chính Giác có thể nhìn thấy được Như Lai không?
Như Lai, không phải Như Lai Phật tổ, mà là Phật chân chính, Phật Như Lai, là vì "Thừa như thật đạo, lai thành Chính Giác."
(Lý giải là: Ngộ ra được chân lý của nhân sinh, vũ trụ mới thành Chính Giác.)
Có nghĩa, Thánh giả nắm giữ được chân lý tuyệt đối, là Phật Như Lai.
Vô thượng Chính Giác, là minh ngộ ra hết thảy đạp lý, mở ra tất cả tướng trí tuệ của bản ngã.
Kẻ đã thành Chính Giác, có thể thấy được Như Lai.
Đây cũng là một câu được ghi lại trong kinh văn của Phật môn Tây Câu, đồng thời có thể diễn sinh ra được, không thấy Như Lai, chưa thành Chính Giác.
Tuệ Giác thần tăng cho rằng, đã đến Vô thượng Chính Giác, có thể thấy được Như Lai.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại tức giận mắng đối phương.
Như Lai là hư vô, là một loại hoá thân của trí tuệ, là Phật, Phật là vô tướng, bởi vì Phật hoá vạn vật, vạn vật toàn Phật.
Tất nhiên, người đã thành Vô thượng Chính Giác, sao có thể nhìn thấy được Như Lai? Nếu như Như Lai có thể nhìn thấy được? Đó chính là nguỵ Phật.
Đây là hình dung vô thượng là Phật, Tuệ Giác thần tăng nhất thời á khẩu không trả lời được, lão ta không thể phản bác được lời của Hứa Thanh Tiêu, vì phản bác lại Hứa Thanh Tiêu, thì có nghĩa Phật không phải vô thượng.
Giống y chuyện ngươi là đệ tử của Thánh Nhân, có người khen Thánh Nhân lòng dạ rộng lớn, bao la giống thiên địa, ngươi không thể nào nói một câu, lòng dạ của Thánh Nhân không rộng lớn như thế đâu?
Nhưng Tuệ Giác thần tăng cũng chẳng phải thùng rỗng kêu to, lão ta bắt lấy lỗ hổng của Hứa Thanh Tiêu trước tiên, chất vấn Hứa Thanh Tiêu sao ngươi biết Phật là vô tướng?
Giờ phút này, lão ta đang ở kèo trên.
Hứa Thanh Tiêu chỉ chờ đối phương chất vấn như vậy thôi.
"Bất cứ vật gì hễ có hình tướng đều là giả dối. Nếu thấy các tướng không phải hình tướng, như thế mới tạm gọi là thấy được Như Lai.”
Trong phút chốc.
Lời của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Đây là phần thứ năm của Kinh Kim Cang, như lý thực kiến, Như Lai tự mình trả lời.
Có nghĩa là, nếu gặp các tướng mà lại không có tướng, tức là bản chất là thực tướng, đúng như sinh ra đã có ý niệm, tức là đã bắt đầu có vọng tâm, không sinh không thấy chân nhất, tâm sinh vạn vật sinh, cùng nhau một lòng chết đi, cùng nhau không có cơ thể, tướng của vô tướng chính là thực tướng, thân của không có thân thể chính là thực thể, vô niệm vô tướng vạn duyên tức.