Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1202 - Chương 1202: Cửu Phẩm Kim Liên, Cổ Kinh Chân Phật, Chư Pháp Vô Thường, Chín Vòng Phật Luân (4)

Chương 1202: Cửu Phẩm Kim Liên, Cổ Kinh Chân Phật, Chư Pháp Vô Thường, Chín Vòng Phật Luân (4)

Lúc này, long đỉnh Đại Nguỵ sau khi cắn nuốt sạch sẽ niệm lực đã bắt đầu lần lột xác mới.

Phía trên vương phủ.

Dẫm trên cửu phẩm kim liên, Hứa Thanh Tiêu dửng dưng nhìn niệm lực khổng lồ cuồn cuộn đó.

Nói thật, Hứa Thanh Tiêu chẳng muốn dây dưa gì đến Phật môn, suy cho cùng Phật môn có nói đến nhân quả, nhận được niệm lực của chúng sinh, thì phải cung phụng lại lợi ích cho chúng sinh.

Có cho có lại.

Thật ra cũng không tốt đẹp gì như trong tưởng tượng, quan trọng chính là, mình tự dưng vô duyên vô cớ bị liên luỵ vào.

Nhưng long đỉnh Đại Nguỵ thì khác, đây là quốc vận, đại biểu đây là vương triều Đại Nguỵ.

Họ vốn là chúng sinh, nhận được sức mạnh của chúng sinh, đương nhiên cũng là dệt hoa trên gấm.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là một nguyên nhân, Hứa Thanh Tiêu hy vọng có thể ngưng tụ ra được Trung châu long đỉnh.

Nếu như có thể ngưng tụ ra được Trung châu long đỉnh, vậy tất cả đều tốt rồi.

Grào.

Đại Nguỵ long đỉnh nuốt chửng toàn bộ tín niệm của chúng sinh Tây Châu xong, diễn biến ra chân long, xoay quanh đằng sau Hứa Thanh Tiêu, chân long vạn trượng, thoạt nhìn quả thật vô cùng khủng bố, khiến người ta bỗng dưng sinh lòng kính sợ.

Trong hoàng cung.

Nữ đế cảm nhận được luồng sức mạnh này, Đại Nguỵ long đỉnh lại lần nữa được lột xác, nếu như cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng khéo sẽ ngưng tụ ra Trung Châu long đỉnh thật.

Trong cặp mắt đẹp của nàng lộ ra vẻ vui sướng.

Hứa Thanh Tiêu đúng là cứu tinh của Đại Nguỵ, Trung châu chưa bao giờ xuất hiện tình thế hỗn loạn, có lẽ sẽ vì Hứa Thanh Tiêu xảy ra sự thay đổi.

Nhưng cũng vào lúc này.

Thanh âm của Tuệ Giác thần tăng vang lên.

"A di đà Phật."

"Hứa thí chủ chính là Bát Bộ Thiên Long chuyển thế, chuyện này đã có dấu hiệu, không biết tại sao Hứa thí chủ lại không muốn nhận niệm lực của chúng sinh?"

Tuệ Giác thần tăng nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong mắt lão ngập vẻ tò mò.

Nói lời này, sắc mặt Hứa Thanh Tiêu hờ hững, nhìn đối phương.

"Câu hỏi thứ ba, ngươi thua."

Hứa Thanh Tiêu không muốn bàn luận cái đề tài này cùng Tuệ Giác thần tăng,

Biện pháp ngày hôm nay, hắn đã biện giải xong rồi.

Nói chuyện khác còn ý nghĩa gì nữa?

Nhìn Hứa Thanh Tiêu xa cách vậy, Tuệ Giác thần tăng không khỏi thở dài, nhưng thực mau lão chắp tay trước ngực, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.

"Câu hỏi thứ ba, lão nạp thua, nhưng mà hôm nay có thể thấy được tướng trí tuệ Hứa thí chủ giác ngộ được, lão nạp tuy bại mà vinh, nếu có thể tiếp dẫn Hứa thí chủ đến bờ bên kia, mặc dù hôm nay toàn thua, lão nạp cũng cam tâm tình nguyện.”

Tuệ Giác thần tăng mở miệng.

Mặt lão đầy vẻ thương xót thế nhân, nhìn Hứa Thanh Tiêu, nói như thế, có vẻ lòng dạ tử bi, a di đà phật.

Nhưng, lời này bỗng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Hứa Thanh Tiêu niệm Kinh Kim Cang, tuy chỉ một đoạn ngắn, nhưng cũng là Phật tổ chân kinh, theo lý thuyết bàn lên, Hứa Thanh Tiêu trí tuệ vô song, chỉ bằng một đoạn Kinh Kim Cang này, Hứa Thanh Tiêu đã có thể nói mình là đệ nhất Phật môn được rồi.

Cũng không có gì sai hết.

Nhưng mà, mồm mép Tuệ Giác thần tăng còn cố cưỡng ép, cho rằng Hứa Thanh Tiêu là Bát Bộ Thiên Long của Phật môn, thế này đúng thật quá là buồn nôn.

Nói thật luôn, giờ Hứa Thanh Tiêu có tự xưng là Phật tổ chuyển thế, cũng không đủ mà.

Ít nhất, Kinh Kim Cang ở thế giới này, chính là vô thượng chân kinh.

Nhưng đây là thủ đoạn của Phật môn Tây Châu, đánh không lại ngươi, thì cho ngươi khó chịu đấy, đánh thắng được ngươi, vậy là yêu nghiệp kia sao còn chưa đền tội?

Nhưng mà, vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nói.

"Bờ bên kia là chỗ nào?"

Thanh âm vang lên, là Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.

Nhưng đấy không phải câu đề HứaThanh Tiêu ra.

Người ra đề, vẫn là Tuệ Giác thần tăng.

Lão nguyện ý tiếp dẫn Hứa Thanh Tiêu sang bờ bên kia, vậy Hứa Thanh Tiêu thuận thế lấy bờ bên kia làm đề.

Nói xong, Tuệ Giác thần tăng không khỏi sửng sốt.

Không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại chơi chiêu này?

Nhưng chỉ ngẩn người, Tuệ Giác thần tăng hít sâu một hơi, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói: “Bờ bên kia chính là Thế giới cực lạc."

Đây là câu trả lời của lão.

Thế giới cực lạc, chính là bờ bên kia.

“Sai.”

Nhưng mà ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp lên tiếng.

"Có gì sai?”

Tuệ Giác thần tăng nhìn Hứa Thanh Tiêu.

"Thế giới cực lạc không phải ở bờ bên kia, bờ bên kia đã là cực lạc."

Hứa Thanh Tiêu đáp.

Ý của Tuệ Giác thần tăng, thế giới cực lạc, ở bờ bên kia.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại không cho rằng thế giới cực lạc là bờ bên kia, mà cho rằng bờ bên kia là cực lạc, nhưng thế giới cực lạc, cũng không phải ở bờ bên kia.

Hai người nghe thì hình như đang cùng một ý, chẳng qua đổi cách sắp xếp đi thôi.

Nhưng trên thực tế, ý nghĩa khác nhau hoàn toàn.

Tuệ Giác thần tăng cho rằng, thế giới Tây Phương cực lạc, chính là bờ bên kia, nhưng Hứa Thanh Tiêu cho rằng, bờ bên kia là nơi cực lạc, nhưng không phải là thế giới Tây Phương cực lạc.

Đây là tân biện đề.

Như thế nào mới là cực lạc.

Tuệ Giác thần tăng lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.

"Phật ta nói rằng, thế giới cực lạc, có pháp môn muôn vàn, phật quang vô tận, đất mọc kim liên, trời rải hoa rơi, có Phật nhạc gội rửa nội tâm, có Phật pháp mở ra trí tuệ."

"Thác nước Ngân Hà, cổ thụ che trời, đến bờ bên kia, vô ưu vô lự, vô bệnh vô tại, bất hủ bất diệt, không sân không nộ, không có thất tình, không có lục dục, kim cang hộ pháp, thần thú khoanh chân, nghe kinh văn Phật tổ, hưởng cực lạc vĩnh thế."

"Đó chính là thế giới cực lạc."

"Cũng là bờ bên kia."

Tuệ Giác thần tăng phủ nhận quan điểm của Hứa Thanh Tiêu, cho rằng thế giới cực lạc chân chính đang ở bờ bên kia, ở nơi đó mọi ngươi không có bất cứ phiền não nào, hưởng thụ cực lạc thật sự.

Mọi người nghe xong lời ấy, đột nhiên sinh ra hứng thú cực lớn với thế giới cực lạc.

Nếu vô ưu vô lự, vô bệnh vô tai, bất hủ bất diệt, không sân không nộ, đúng là khiến người hướng tới.

“Sai.”

Chính là, Hứa Thanh Tiêu lại lần nữa phủ quyết ngôn luận của đối phương.

"Thế giới đó không phải cực lạc."

Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.

Thốt ra lời này, Tuệ Giác thần tăng có chút tức giận, không chỉ lão, đến cả tám trăn tăng biện kinh cũng tức giận.

Thế giới cực lạc của Phật môn, đây là tín ngưỡng của bọn họ, cũng là chân lý của Phật môn, đệ tử Phật môn đều hy vọng ngày đó, có thể vãng sinh về cực lạc.

Hưởng thụ vô ưu vô lự, hưởng thụ niềm vui cực lạc nhất.

Nếu không thì, bọn họ chịu khổ chịu nạn ở thế gian con người này vì cái gì?

Bình Luận (0)
Comment