Hứa Thanh Tiêu năm lần bảy lượt phủ định cực lạc, đây là đang lay chuyển căn bản của Phật họ, cũng đang làm lay chuyển Phật tâm họ.
Bảo bọn họ sao vui được?
Trong chốc lát, Tuệ Giác thần tăng nhìn Hứa Thanh Tiêu, chậm rãi mở miệng nói.
"Vậy xin hỏi Hứa thí chủ, đâu mới là thế giới cực lạc?"
Tuệ Giác thần tăng không vội vàng phủ quyết, mà muốn nghe cách trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
"Nhân gian chính là thế giới cực lạc."
Hứa Thanh Tiêu trả lời, không có bất kỳ do dự gì hết.
Nhưng lời này, tám trăn tăng biện kinh không khỏi lộ ra vẻ cười nhạo, Tuệ Giác thần tăng càng là thở dài.
Đến cả Tiên môn và bá tánh trong kinh đô, nghe xong câu trả lời này, cũng không khỏi im lặng.
Bọn họ tuy không hiểu Phật pháp, nhưng bọn họ cũng biết, nhân gian coi cái gì là thế giới cực lạc chứ?
"A di đà phật."
"Hứa thí chủ, ngươi vẫn ngu muội lắm."
"Ngươi thân là Nho đạo Bán Thánh, lại là vương gia của Đại Nguỵ, cũng là Võ đạo nhập Thánh, có thể nói trên người ngươi, lấy một thứ bất kỳ ra đều là thứ người thường cả đời cũng không thể cầu được nổi."
"Đối với ngươi mà nói, nhân gian chính là cực lạc, vì chính ngươi không nhìn thấy được đau khổ của người trong thế gian này, ngươi bị quyền lực che hai mắt, ngươi bị thế tục lấp kín trí tuệ."
"Nhân gian này, là biển khổ, người đời đều đang vùng vẫy ở trong biển khổ, cực lạc của nhân gian là ở bờ bên kia, cơ thể người đời lại đang vây nhốt Phật tâm của chính họ."
"Chỉ khi thoát ky khỏi cơ thể, hiểu được trí tuệ, trở thành Chính Giác, bước lên con cầu hướng về bờ bên kia, tiến vào thế giới cực lạc, đến bờ bên kia."
Tuệ Giác thần tăng đáp, đây là Phật môn căn bản, cũng chính là cách nói nổi tiếng nhất về biển khổ.
Nếu như lật đổ cách nói này, thế sẽ lật đổ tất cả căn bản của Phật môn lên.
Từ xưa đến nay, có không ít người từng nếm thử lật đổ gốc rễ của Phật môn, nhưng tất cả đều thất bại, lý luận này của Phật môn là trải qua vô số năm đắn đo, tự minh làm tròn bổ sung, hình thành câu hỏi không thể nào giải được thật sự.
Vì vậy, Tuệ Giác thần tăng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể lật đổ được căn bản của Phật.
Lần thứ tư biện pháp, cuối cùng Phật môn cũng coi như làm hoà một ván.
Không chỉ đệ tử Phật môn nghĩ như thế, trên thực tế tất cả các thế lực đang chú ý đến đây, cũng nhận định, Hứa Thanh Tiêu lần này biện pháp sợ rằng đã thua rồi.
Thế gian này là biển khổ.
Không chỉ Phật môn nghĩ như vậy, đạo lý Tiên môn cũng là như vậy,
Chẳng qua Phật môn là biển khổ, Tiên môn là hồng trần.
Thoát ly biển khổ, thoát ky hồng trần, mới có thể đắc đạo.
Hứa Thanh Tiêu nói thế gian này là cực lạc, hoàn toàn vi phạm đạo lý của hai phái này.
Nhưng chính lúc này.
Lời của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
"Thế gian là hồng trần biển khổ, đến bờ bên kia, siêu thoát chính mình, hưởng nhân gian cực lạc?"
"Nhưng thế nào là cực lạc? Vô thất tình lục dục là cực lạc ư? Vô ưu vô lự là cực lạc sao? Phật tổ tụng kinh là cực lạc à?"
"Thiên địa chi gian, âm dương cộng tế, có dương mới có âm, nếu không bi ai sao biết vui cười? Nếu không biết tình sao biết khổ? Nếu không yêu làm sao biết lòng mình vui vẻ?"
"Thế gian có tám khổ, sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, oán trường cửu, cầu không được, ngũ ấm xí thịnh."
"Đây là biển khổ hồng trần, nhưng lại hiểu ra, lấy tám khổ làm vui, chính là thế giới cực lạc, bờ bên kia đã ở dưới chân rồi."
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn cũng không cho rằng vô ưu vô lực chính là cực lạc, cục đá cũng vô ưu vô lự đó, không có tình cảm đấy, vậy cũng là vui sao?
Người không có thất tình lục dục, vẫn còn là người ư?
Siêu thoát hết thảy, đã không còn nhân tính, đây là Phật, không phải vui, thứ tồn tại này đã bị cắt mất phiền não thế gian rồi.
Phật không cần quá nhiều.
Phật là một loại tinh thần, mà không phải một loại tín ngưỡng, Phật vì thế nhân quét đi phiền não, cũng không thể khiến thế nhân hoá thành Phật.
Nói vậy, thế gian này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Chỉ là lời này.
Tuệ Giác thần tăng cười, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Nếu như dựa theo lời Hứa thí chủ nói, tám khổ là tám nhạc, nhân gian đã là cực lạc, bờ bên kia đã ở dưới chân, như thế nào mới làm được?"
Tuệ Giác thần tăng mở miệng.
Lý luận này Hứa Thanh Tiêu nói không sai, trên thực tế cũng có người từng đưa ra lý luận này rồi.
Không có thất tình lục dục, còn xem gì là cực lạc nữa?
Nhưng vấn đề là, đưa ra vấn đề, thì ngươi phải giải quyết được vấn đề, vậy tám khổ ngươi giải quyết như thế nào?
Sinh lão bệnh tử, ngươi không thể giải quyết được.
Thế giới cực lạc của Phật môn, có thể giải quyết được, chỉ là ngươi không còn thất tình lục dục nữa thôi.
Có được ắt có mất.
Cũng phù hợp thiên lý.
Như thế, Tuệ Giác thần tăng xem như dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết.
Hứa Thanh Tiêu đưa ra vấn đề này, lão ta cũng không quan tâm, nói ra đạo lý này, lão ta cũng không cảm thấy thế nào hết.
Giải quyết được vấn đề, mới là hạch tâm của biện pháp.
Đến cả ngươi cũng không giải quyết được, vậy ngươi nói để làm cái gì? Phật môn có cách để giải quyết, có phương pháp để siêu thoát.
Cho nên lần biện pháp này, bất luận ra sao, lão cũng đều thắng.
Nhưng vào bấy giờ.
Hứa Thanh Tiêu lại yên lặng.
Hắn nhìn lên khung trời, suy nghĩ về một chuyện.
Nhân sinh có tám khổ.
Nhất khổ vì sống khổ.
Thế gian này là biển khổ, sinh sinh tử tử, bao giờ mới kết thúc đây? Bổn nguyên của thống khổ thì vẫn là sống đó, cho nên từ khi con người chào đời, chính là gào khóc, mà không phải vui sướng.
Nhị khổ là lão khổ.
Tất cả những điềm đẹp đẽ đều sẽ từ từ tàn lụi, hết thảy mọi thứ, cuối cùng cũng sẽ già đi, mỗi một ngày đều sẽ biến lão, hôm qua đã là quá khứ, ngày hôm nay lại là tân sinh.
Tam khổ là đau khổ.
Ốm đau dằn vặt, khổ không thể tả.
Tứ khổ là tử khổ.
Tử vong sẽ không mang đến thống khổ, nhưng lại dằn vặt tinh thần, là nỗi thống khổ không gì vượt qua được.
Thử hỏi một chút, lúc đêm khuya thanh vắng liệu ngươi có thử nghĩ hay không, thế gian này sau khi chết đi sẽ như thế nào đây?