Bên trong kinh đô Đại Ngụy.
Khi giọng của Tuệ Tâm vang lên.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi sững sờ.
Nói thật ra là Già Lam thần tăng qua loa tắc trách về việc của Bát Bảo Phật Liên, khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy hơi lạ.
Theo lý thuyết, bất kể Bát Bảo Phật Liên trân quý như thế nào, mình đã là Như Lai khâm điểm thế tôn.
Một gốc Bát Bảo Phật Liên được xem là gì chứ?
Nhưng khi mình nhắc đến Bát Bảo Phật Liên, đối phương từ chối trái lại không có vấn đề gì, cái quan trọng nhất là đối phương cố ý đề cập đến một câu Bát Bảo Phật Liên là dùng để trấn áp yêu ma và dị thuật.
Những lời này có ý gì?
Hứa Thanh Tiêu còn phải suy nghĩ thật kỹ một lát.
Chỉ là điều khiến Hứa Thanh Tiêu bất ngờ là vào đúng lúc này, Tuệ Tâm lại mang Bát Bảo Phật Liên đến cho mình…
Có điều Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, và đưa tầm mắt vào trong thành, hắn muốn tìm ông lão vừa mới nói chuyện.
Vừa mới nhìn, hơi thở của đối phương đã biến mất.
Điều này rất kỳ lạ, khiến cho hắn không khỏi nhíu mày.
Ông già vừa mới xuất hiên đã nói ra bí mật của Long đỉnh Trung châu, ngay từ đầu đám người không tin, cũng nảy sinh nghi ngờ. Nhưng sau đó những thứ mà lão nói càng ngày càng chân thực, khiến cho đám người hết sức kinh ngạc.
Nhưng trong mắt Hứa Thanh Tiêu, người này rõ ràng có vấn đề.
Chỉ trong nháy mắt đã mất tung mất tích.
Nhìn về phía vùng trời kinh đô Đại Ngụy, cái kén màu tím hình thành, Long đỉnh Đại Ngụy quả thực đang lột xác.
Rất có thể sẽ ngưng tụ ra Long đỉnh Trung châu.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày, ông lão đó có vấn đề rất lớn a.
Mình thân là bán thánh, thế mà cũng không có cách nào bắt được tung tích của lão, quả thật có chút đáng sợ.
Lại nhìn Long đỉnh Trung châu, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi lên tiếng.
"Phật môn biện pháp đã bại."
Hắn lớn tiếng nói, khoảnh khắc này khí vận trong bầu trời rót vào trong Long đỉnh Đại Ngụy càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc sẽ sinh ra cái gì, không có ai biết.
Nhưng thế nhân tin rằng Long đỉnh Đại Ngụy nhất định sẽ được thăng cấp lên rất nhiều.
Chỉ sau một khắc, Bát Môn kinh binh gấp rút chạy đến, dựa vào tốc độ nhanh nhất trấn thủ kinh đô. Có điều bọn họ đến cũng không phải làm cái gì, mà là để đám người mau chóng rời khỏi hiện trường.
Biện kinh luận pháp đã kết thúc, không phải chỉ mình bách tính kinh đô Đại Ngụy cần phải mau chóng rời khỏi Đại Ngụy, mà đồng thời Hình bộ và Binh bộ phối hợp với Hộ bộ, ngay lập tức điều tra nhân viên của kinh đô.
Khi Long đỉnh Đại Ngụy lột xác, từng bức văn kiện khẩn cấp lấy tốc độ nhanh nhất phát cho mọi nơi trên cả nước.
Nội dung trong đó cũng rất đơn giản, nói trong đoạn thời gian này muốn toàn bộ vương triều Đại Ngụy bình tĩnh.
Mặc kệ xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu như ai lỗ mãng trong thời điểm này thì giết không tha, bất luận là ai, cũng bất luận là nguyên nhân gì.
Hình bộ liên tục nhấn mạnh cho dù là phát sinh đánh nhau ẩu đả, cứ tạm gác lại nửa năm rồi tính sau, đương nhiên cũng sẽ đưa ra bố cáo.
Long đỉnh Đại Ngụy thật sự có thể ngưng tụ thành Long đỉnh Trung châu hay không thì không ai biết, nhưng điều rõ rành rành là Đại Ngụy sắp đi vào trạng thái khẩn cấp.
Thà tin là có còn hơn không.
Hứa Thanh Tiêu đã cảm ứng được những cái này, hắn không nói gì mà là chậm rãi đi vào trong phủ Bình Loạn vương.
Nhìn qua Hứa Thanh Tiêu không nói gì, Già Lam thần tăng cũng có chút hiếu kỳ, nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa mà mang đi toàn bộ những thứ này, thuận tiện cũng đem tám trăm biện kinh tăng đi cùng.
Phật môn biện pháp vào giờ phút này đã triệt để kết thúc.
Năm trăm năm trước, Tiểu Lôi Âm tự biện pháp thất bại.
Năm trăm năm sau, Thiên Trúc tự cũng thất bại, chuyện này giống như là một ma chú. Ánh mắt tám trăm biện kinh tăng thẫn thờ, bọn họ đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, không ngờ rằng ngày hôm nay lại thất bại trong gang tấc.
Nhưng chính vào lúc này, có người không khỏi hiếu kỳ.
"Năm trăm năm trước, nghe đâu Tiểu Lôi Âm tự sau biện pháp thất bại, Phật môn bị phản phệ rất mạnh. Cũng chính bởi vậy, Tiểu Lôi Âm tự không gượng dậy nổi, nhưng vì sao ngày hôm nay sau khi biện pháp, hình như Phật môn không bị ảnh hưởng gì lắm?"
Có người lên tiếng, cực kỳ không hiểu, cho rằng Phật môn biện pháp thất bại, có lẽ đã trả một bài học rất cực kỳ đau đớn chứ?
Sao lại không hề bị chút phản phệ nào?
Khi có người mở miệng nói ra lời này, trong nhất thời cũng hấp dẫn không ít sự tò mò, đúng là có chút cổ quái.
Chỉ là rất nhanh, có người đã nghĩ đến nguyên nhân, không khỏi lên tiếng.
"Ta hiểu rồi! Là Phật lý, Phật lý chi tranh, Phật môn biện pháp quả thật đã thất bại, nhưng vấn đề là Phật môn cũng chưa có thất bại."
Mà lúc này.
Bóng dáng Tuệ Tâm cũng xuất hiện ở đây.
"Thế tôn."
"Đã lấy được Bát Bảo Phật Liên."
Tuệ Tâm xoè tay ra, một đóa Phật liên xuất hiện, bên trên có khắc đủ loại Pháp khí, ngưng tụ công đức niệm lực của Phật môn.
"Ngươi lấy được vật này bằng cách nào thế?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Tuệ Tâm, hắn cần Bát Bảo Phật Liên, nhưng điều khiến cho hắn càng tò mò hơn là Tuệ Tâm làm sao lấy được thứ này?
"Thế tôn, ta đã đoán được, Thiên Trúc tự sẽ không cung cấp Bát Bảo Phật Liên. Nếu như thế tôn thua, Thiên Trúc tự tất nhiên sẽ bảo thế tôn bái nhập Phật môn mới giao vật này cho thế tôn, nếu như thế tôn thắng, dựa vào lòng dạ hẹp hòi của đám người đó cũng sẽ không đưa đồ vật này cho ngài đâu."
"Cho nên, ta cố ý trở về một chuyến, tiến vào hồ công đức, mượn một đoá cho thế tôn."
Tuệ Tâm tươi cười trả lời.
Vừa nghe xong, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười khổ.
"Ngươi mượn như thế có rước phiền phức đến cho mình không đấy?"
Nhìn sang đối phương, Hứa Thanh Tiêu hỏi như thế.
"Sao có thể, thế tôn ngài nghĩ nhiều rồi, ngài là Phật môn thế tôn, là Phật đà chuyển thế, trong Phật môn tất cả đều là của thế tôn ngài. Nói dễ nghe một chút thì là mượn, nếu như nói khó nghe hơn thì đây không phải mượn."
"Đây là lấy lại thứ mà Thế tôn nên có."
Tuệ Tâm chân thành đáp.