Nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là Long đỉnh Đại Ngụy đang không ngừng lột xác, đích thực đã nhận được quá nhiều lợi ích.
Dân ý, tiên đạo chi ý, khí vận Phật môn, niệm lực chúng sinh, cộng thêm cả khí vận kinh trời mà Phật môn mang theo nữa.
Gộp những thứ này lại, quả thực có thể dựng dục ra Long đỉnh Trung Châu.
Nhưng cũng chỉ là có thể, bởi vì ai cũng chưa từng nhìn thấy Long đỉnh Trung Châu.
Kén màu tím xuất hiện, Long đỉnh Đại Ngụy ở bên trong nuốt vào nhả ra vô số khí vận. Hứa Thanh Tiêu đã cảm nhận được sức mạnh không gì sánh nổi, hắn cảm giác mình đã nhận được một thứ không nói nên lời, thứ đó còn đang lột xác ở trong cơ thể mình.
Chỉ là, lời của ông lão đó khiến Hứa Thanh Tiêu có hơi nhíu mày.
Nhưng vào ngay lúc này, ông lão lại một lần nữa mở miệng.
"Ta nhớ ra rồi!"
"Không chỉ là không thể xảy ra chiến loạn, mà còn Đế tinh của Vương triều Đại Ngụy tuyệt đối không thể di chuyển lung tung. Nếu như để xảy ra chuyện đó, cũng sẽ làm cho long đỉnh tán loạn."
"Và đoạn thời gian này nhất định phải quốc thái dân an, xảy ra một chút chuyện gì không tốt cũng sẽ mang đến phiền toái cực lớn."
"Hơn nữa còn yêu cầu duy trì mười năm trở lên mới có thể dựng dục ra Long đỉnh Trung Châu, có thể là hai mươi năm thậm chí là năm mươi năm. Trong khoảng thời gian này mà xảy ra vấn đề cũng không được, một chút vấn đề đều có thể nảy sinh."
Ông lão mở miệng, nghiêm túc trần thuật lại.
Chỉ là vừa nói xong lời này, có người không khỏi nhíu mày.
"Điều kiện hà khắc vậy sao? Không được chiến loạn, không được đổi vua, quốc thái dân an, còn phải duy trì mười năm, thậm chí là hai mươi năm năm mươi năm, như vậy quá hà khắc rồi đi?"
"Phải đó, quốc gia nào mà không có chiến loạn? Ngươi nói một năm hai năm còn được, chứ hai mươi năm, năm mươi năm? Chuyện này sao có thể?"
"Đổi vua còn dễ nói, dù sao Đại Ngụy cũng chỉ có một vị hoàng đế, chuyện này không thành vấn đề. Hiện giờ triều đình vững chắc, chẳng cần lo lắng cái gì cả, nhưng quốc thái dân an có hơi quá sức. Có thể làm được năm mươi năm quốc thái dân an đều là thịnh thế chi trị."
(Chi trị: là giai đoạn phát triển xã hội đang lên trong thời kỳ đầu của triều đại, thời kỳ phục hồi sau khi chế độ mới được thành lập.)
"Cũng không đúng, hiện tại dân gian không phải đều đang bàn tán Vương triều Đại Ngụy hình như Võ đế còn có một đứa con hay sao? Dạo gần đây ngươi chưa nghe nói qua à?"
"Võ đế còn một đứa con? Thật sự chưa nghe nói qua, nghĩa là sao?"
"Hình như là nói Võ đế thật ra là còn có một thái tử, nhưng lúc đó triều đình loạn lạc, vì bảo toàn long mạch nên đã đưa thái tử ra ngoài, cho nên mới lựa chọn Nữ đế đăng cơ."
"Nghe nói hiện giờ thái tử đã được tìm thấy. Nhưng chuyện này chỉ là được lưu truyền trên phố, thực hư thế nào cũng không rõ."
Trong nhất thời, từng giọng nói nhao nhao vang lên, đa số mọi người đều cho rằng điều kiện này có chút khắc nghiệt, vừa không thể chiến loạn, nội chính cũng không thể xuất hiện vấn đề, còn nhất định phải quốc gia mưa thuận gió hoà.
Một hai năm thì dễ, nhưng hai mươi năm, năm mươi năm gần như là không có khả năng.
Duy trì thời gian dài như vậy, có Long đỉnh Trung Châu hay không cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.
Nhưng ông lão lại lắc đầu, nhìn về phía đám người, nói:
"Các ngươi không hiểu."
"Một khi Long đỉnh Trung Châu hình thành sẽ mang đến cho Đại Ngụy lợi ích vô cùng vô tận. Suối nước ngọt có thể kéo dài tuổi thọ, hoa màu bội thu, mỗi một hạt gạo đều có dược tính, nhưng lại vô hại."
"Nói rõ ra chính là ngươi ăn hết gạo, mỗi ngày tùy tiện luyện công một chút cũng có thể nhập phẩm."
“Tuổi thọ bách tính sẽ được tăng lên, có thể sống đến một trăm tuổi. Nếu như siêng năng luyện võ, người người đều có thể sống đến một trăm năm mươi - hai trăm năm, không lo ăn không lo uống, vương triều làm bất cứ chuyện gì cũng đều có thần trợ."
"Các ngươi nói xem, độ khó này có hợp lý hay không?"
Ông lão tiếp tục giải thích, nhìn về đám người kia nói như vậy, trong ánh mắt có chút không vui.
Vừa nghe xong, đám người đều có hơi kinh ngạc.
Dù sao điều kiện này cũng quá tốt rồi. Uống nước kéo dài tuổi thọ, ăn cơm có thể nhập phẩm, làm chuyện gì đều có thần trợ.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì có thể tạo ra từ trong cực khổ cũng là hợp tình hợp lý.
Dù sao lợi ích quá mức khổng lồ.
Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói hào hùng vang lên, sau đó là một bóng người tràn ngập Phật quang.
"A di đà phật."
"Bần tăng Già Lam."
"Ra mắt Thế tôn."
Thần tăng Già Lam đã xuất hiện.
Hắn không nhìn Long đỉnh Trung Châu, mà là nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu, hành lễ một cái thật sâu.
"Ừm."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu đáp lễ.
"Thế tôn, hiện giờ Phật môn đã bại, bần tăng muốn mang di vật của Tuệ Giác sư đệ đi, mong rằng Thế tôn cho phép."
Thần tăng Già Lam cất lời, nói ra nguyên nhân hắn tới đây.
Phật môn đã bại.
Hơn nữa còn thất bại hoàn toàn triệt để, tranh biện trận thứ ba có hay không đã không quan trọng.
"Được."
"Nhưng ta muốn một vật trao đổi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cũng trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Mời Thế tôn nói thẳng."
Người nọ mở miệng, chắp tay trước ngực hỏi.
"Bát Bảo Phật Liên."
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn nói ra thứ mà mình muốn.
Vừa dứt lời, trong ánh mắt Thần tăng Già Lam lộ ra một chút khác thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, nói với Hứa Thanh Tiêu:
"Bẩm Thế tôn, Bát Bảo Phật Liên chính là vật quý của Phật môn, thật sự không thể cho Thế tôn được."
"Chỉ mong Thế tôn chờ một khoảng thời gian."
Thần tăng Già Lam trả lời.
"Chờ bao lâu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ba năm sau, trong hồ Công Đức sẽ sinh ra Bát Bảo Phật Liên mới."
Thần tăng Già Lam trả lời.
Giây phút đó, Hứa Thanh Tiêu hơi nhíu mày lại.
Ba năm?
Hắn không đợi được thời gian ba năm.
"Chẳng lẽ không có Bát Bảo Phật Liên khác sao?"
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
"Bẩm Thế tôn, Bát Bảo Phật Liên có thể áp chế được di thuật, trong Phật môn còn có hai gốc, tất cả đều là trấn áp ác quỷ. Nếu như lấy đi, thì khó có thể áp chế."
Thần tăng Già Lam mở miệng.
Nhìn như câu trả lời rất bình thường.
Nhưng trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu biết lời nói này của Thần tăng Già Lam…có hàm ý khác.
Nhưng lúc này Hứa Thanh Tiêu lại có chút trầm mặc.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
"Thế tôn."
"Bát Bảo Phật Liên ta đã lấy được tới tay rồi."
"Không cần tìm hắn."
Giọng nói vang lên.
Là giọng của Tuệ Tâm.