Trần Chính Nho?
Những ngày sau này còn dài, không vội lúc nhất thời.
Chỉ là ngay tại thời khắc này.
Giọng nói của Trần Chính Nho lại vang lên.
"Không thể."
"Dựa theo quy củ của Lễ bộ, Vương không thể tự ý diện thánh, cần phải ở trong Thiên Dương cung, nghỉ ngơi mấy tháng, mới có thể diện thánh."
Trần Chính Nho lên tiếng.
Mang ra luật lệ Đại Ngụy, đây là quy củ của Lễ bộ, cũng là quy củ của tổ chế Đại Ngụy, tổ tông định ra.
Vương gia hoàng tử các nơi, nếu muốn gặp hoàng đế, nhất định phải khai báo trước, nếu có chuyện gấp gáp, sau khi đi tới hoàng cung, cũng phải chờ đợi, trừ phi là hoàng đế lập tức muốn ngươi đến gặp mặt, bằng không ít nhất phải chờ mấy tháng.
Dù sao Vương gia muốn trở về liền trở về, vậy Đại Ngụy chẳng phải là loạn sao?
"Câm miệng cho bản hoàng."
“Cho ngươi đường lui, ngươi còn dám làm loạn, ngươi thật sự cho rằng bản hoàng sẽ không động đến ngươi?”
Trong xe ngọc, Quý Nguyên giận dữ mắng.
Trần Chính Nho đã hoàn toàn chọc giận hắn ta, hết lần này đến lần khác tìm mình gây phiền toái? Muốn chết rồi sao?
“Trần Chính Nho, ông chẳng qua cũng chỉ là thần tử của Đại Ngụy, bệ hạ đã mở miệng, ông còn dám ngăn cản?”
"Huynh muội gặp mặt, đây là chuyện thường tình của con người, ông đây là muốn hại bệ hạ trong cảnh bất nhân bất nghĩa? Ý ông là gì? ”
"Người đâu, bắt Trần Chính Nho lại cho bản vương, áp giải đến thiên lao."
Hoài Ninh thân vương rống to, cũng trách cứ Trần Chính Nho.
"Trần Nho, chớ có như thế."
"Trần Nho."
Trương Tĩnh và Chu Nghiêm cũng không khỏi khuyên nhủ Trần Chính Nho, không cần phải như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật sẽ gây phiền toái.
Nhưng Trần Chính Nho không để ý đến lời khuyên của hai người.
Cũng không phải ông ta làm liều, mà là Đại Ngụy thật vất vả mới ổn định được, ông ta không muốn bị Quý Nguyên phá hư.
Hôm nay nếu gặp mặt, Quý Nguyên tất nhiên sẽ xảy ra tranh chấp với Nữ đế, đến lúc đó Quý Nguyên cũng sẽ nhận được chỗ tốt tương ứng của mình.
Một khi nắm quyền ở Đại Ngụy, đây chính là một tai họa vô vọng đối với Đại Ngụy.
Chưa bàn đến quốc vận gì đó.
Suy nghĩ của Trần Chính Nho rất đơn giản, có thể kéo dài một tháng là một tháng, Đại Ngụy an ổn một tháng, ít nhất đối mặt với biến cục tương lai còn có một phần thắng.
Đây chính là nguyên nhân Trần Chính Nho không đồng ý cho Quý Nguyên vào kinh.
"Quả nhiên."
"Xem ra tin đồn dân gian thật đúng là không sai, các quyền thần nắm giữ triều đình, làm xằng làm bậy."
"Ý chỉ của Hoàng đế cũng không nghe, các ngươi khi dễ ta cũng thôi đi, khi dễ đến trên đầu muội muội ta, quả nhiên là tội không thể tha."
Hai câu đầu tiên của Quý Nguyên còn tương đối bình tĩnh.
Khi nói câu cuối cùng.
Trong phút chốc, lực lượng võ đạo tam phẩm trực tiếp tràn ngập ra, cả người Trần Chính Nho bay ngang ra ngoài tại chỗ.
Rơi xuống đất cách đó vài chục mét.
Xương cốt gãy, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Trần Nho."
"Trần thượng thư."
Giờ khắc này, Trương Tĩnh cùng Chu Nghiêm lập tức đi tới, nhất là Chu Nghiêm, trực tiếp truyền võ đạo chi lực của mình vào trong cơ thể Trần Nho, ổn định khí huyết của ông ta.
Chỉ là Trần Nho bị thương nặng, xương cốt trên người bị gãy không ít, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn thương cực kỳ đáng sợ.
Chuyện này rất khủng khiếp, có thể chết và làm tổn thương căn cơ.
Quý Nguyên quá bá đạo.
Còn bá đạo hơn so với Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp đánh Trần Chính Nho bị thương.
Hơn nữa là một kích trí mạng.
Đám người Hoài Ninh thân vương cũng không khỏi nhíu mày, bọn họ biết Quý Nguyên muốn lập uy.
Nhưng không nghĩ tới, Quý Nguyên lại bá đạo như vậy, thật không coi mình là người ngoài .
Cò điều như vậy cũng tốt.
Hoài Ninh thân vương đặc biệt thích hành động của Quý Nguyên.
Còn đỡ hơn so với đám người trước, ai nấy đều bảo sao nghe vậy, nhát gan như chuột.
Cái này là rất tốt, trực tiếp ra tay, bá đạo như Hứa Thanh Tiêu, có điều Hứa Thanh Tiêu là vương đạo.
Cách duy nhất để trấn áp vương đạo là bá đạo.
Muốn chơi mưu đồ quỷ kế? Không tồn tại.
"Láo xược."
Bên trong cung điện.
Giọng nói Nữ đế vang lên.
Trong phút chốc quốc vận thiên uy tràn ngập, Quý Linh mắt đẹp hàm sát, nàng cũng thật không ngờ, Quý Nguyên lại dám động thủ với Trần Chính Nho.
Có điều trong phút nhất thời, Quý Linh ngưng tụ quốc vận chi lực, gia trì ở trong cơ thể Trần Chính Nho, cam đoan Trần Chính Nho sẽ không chết.
Nếu không sẽ gây ra chuyện lớn.
"Muội muội, trong triều có gian thần, họa loạn triều cương, không nghe thánh chỉ, ca ca đây là đang giúp muội."
"Bọn họ thấy muội dễ bị ức hiếp, nhưng hiện tại không như vậy nữa, ca ca đã trở lại, sẽ bảo vệ muội."
Quý Nguyên không có bất kỳ sợ hãi nào, loại quốc vận thiên uy này, đối với hắn ta không tạo thành bất kỳ một chút ảnh hưởng nào.
Mà hắn ta cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, một phen nói khẳng khái kích động, định nghĩa Trần Chính Nho là gian thần tặc tử, gây họa triều chính.
Nhưng thật sự làm cho không ít người nhíu mày chính là, Quý Nguyên không có xưng hô Quý Linh làm bệ hạ, mà là xưng hô muội muội.
Tuy rằng thân cận, nhưng vượt qua quy củ, chỉ là không ai dám đề cập tới.
Bên trong cung điện.
Nữ đế nội tâm tràn ngập chán ghét, nhất là đối phương lần này đến lần khác gọi muội muội.
Đối với người huynh trưởng chưa từng gặp mặt này nàng không có bất kỳ một tia tình cảm nào, hai người chưa từng gặp mặt nhau.
Làm thế nào có thể có tình cảm huynh muội được?
"Có gian thần hay không, chung quy là do trẫm định đoạt."
"Đi Thiên Dương cung nghỉ ngơi đi, đừng gây thị phi nữa."
"Chờ sau khi xử lý xong một ít quốc sự, trẫm sẽ đến gặp ngươi."
Quý Linh mở miệng, gọng nói có chút lạnh như băng.
Bên ngoài cung điện.
Quý Nguyên trong mắt lộ ra lãnh ý, nhưng hắn ta không tranh cãi với Nữ đế, mà là chậm rãi lên tiếng.
"Muội muội chớ tức giận, ca ca chỉ là có chút lỗ mãng, cầm lòng không được khi thấy người khác khi dễ người nhà mình."
"Có điều Thiên Dương cung, ta sẽ không đi, hảo ý này của muội muội, ta tâm lĩnh, ta ở trong kinh sẽ đến thăm thúc bá để hàn gắn tình cảm."