Thái Âm, Thái Nguyên, Cự Vô.
Ba đạo ma niệm vượt trên tất cả.
Nhưng không thể nói là không có chút lợi ích nào được, hắn cũng có thể mượn nhờ sức mạnh của ba đạo ma niệm này.
Thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn có thể mượn nguồn sức mạnh này để sử dụng.
Rõ ràng hắn cảm nhận được, chỉ cần hắn đồng ý thì hoàn toàn có thể lấy được sức mạnh không gì sánh kịp từ trong ma ấn, đột phá cũng được, mạnh lên cũng được.
Đây là sức mạnh của ma thần.
Nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu không cần.
Hắn không cần đến nguồn sức mạnh này.
Trước mắt, hắn có một loại cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời.
Lần này Hứa Thanh Tiêu đến đây là muốn giải quyết triệt để tai họa dị thuật nhưng lại không ngờ rằng tuy dị thuật đã được giải quyết nhưng sau đó lại đổi lại bằng một loại dị thuật đáng sợ hơn.
Còn khủng khiếp hơn vô số lần so với trước đó.
“Triều Ca, cuối cùng Thủ Nhân đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Có người nhìn về phía Triều Ca rồi lên tiếng, không thể nào hiểu được sự thay đổi vừa xảy ra trên người Hứa Thanh Tiêu.
Đối mặt với câu hỏi này, giờ khắc này, Triều Ca cũng không nhịn được mà nhíu mày. Hắn không biết trả lời như thế nào bởi vì trong trí nhớ của hắn chẳng có chút ký ức gì liên quan đến chuyện này.
“Đây là chuyện không thể nào.”
“Trấn Ma thần thạch, Long Huyết dương ngọc, Bát Bảo phật liên có thể giải quyết được dị thuật rồi.”
“Ta nhớ theo lý thuyết thì dị thuật nên hoàn toàn tiêu tán rồi mới đúng, không thể nào vẫn còn tồn tại trong cơ thể được, hơn nữa ba đạo ma niệm này, các ngươi cảm nhận một chút xem.”
“Còn mạnh hơn nhiều lần so với trước đó.”
Triều Ca đáp lại, hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Câu này vừa dứt, đám người khẽ gật đầu, bọn họ cũng cảm ứng được ba đạo ma niệm đang trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu bây giờ thật sự đáng sợ hơn vô số lần so với trước đó.
Nếu như nó hoàn toàn bộc phát vậy thì sẽ gây cho thế gian này kiếp nạn không gì sánh kịp.
“Thủ Nhân, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Triều Ca tiếp tục lên tiếng, hắn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi hỏi vậy.
Nghe thấy tiếng hỏi thăm của Triều Ca, Hứa Thanh Tiêu lập tức lên tiếng.
Nghe thấy lời Triều Ca nói.
Hứa Thanh Tiêu tự cảm nhận một phen.
Ma khí đã ăn sâu vào cơ thể, dường như đã không thể nào xóa đi được nữa, nó đang ăn mòn hắn từng chút một.
Không uy hiếp đến tính mạng, không bằng ma niệm trước đó.
“Triều Ca huynh, ma niệm trước đó giống như là muốn chiếm lấy tâm trí ta.”
“Ma niệm bây giờ thì dường như lại muốn ăn mòn ta, làm cho ta hoàn toàn nhập ma.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Trước đó ma niệm Kim Ô muốn trực tiếp chiếm lấy lý trí hắn, biến hắn trở thành một cỗ máy giết chóc.
Đánh mất lý trí.
Nhưng ma niệm bây giờ thì lại không giống, nó đang muốn đồng hóa hắn.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được rõ điều đó, ma khí đang ăn mòn từng chút một, vốn chẳng có cách nào ngăn cản được.
Bất luận là Hạo Nhiên chính khí hay là dân ý đều không thể nào ngăn cản nổi sự ăn mòn của ma khí.
Cảm nhận một phen, không đến một thời gian nữa hắn sẽ hoàn toàn bị đồng hóa, hoàn toàn nhập ma.
“Đồng hóa?”
Triều Ca nhíu mày.
Hắn có hơi không thể lý giải nỗi. Phá Tà đứng ở một bên lên tiếng:
“Ma niệm dị thuật đồng hóa không được.”
Đầu tiên hắn nói vậy. Câu này vừa dứt, đám người không nhịn được mà đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Có ý gì đây?”
“Vì sao chứ?”
Đám người tò mò hỏi.
Còn Phá Tà, hắn suy nghĩ một hồi sau đó đáp lại.
“Các vị có biết vì sao lại có sự tồn tại của dị thuật không?”
Phá Tà hỏi.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhịn được có hơi tò mò, hắn nhìn về phía Phá Tà, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Những người còn lại cũng giống vậy.
Tất cả mọi người đều biết dị thuật là gì, nhưng dị thuật từ đâu đến thì đúng là đám người không biết thật.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đám người, Phá Tà cũng không úp mở nữa mà nói thẳng ra:
“Trong đầu ta có ký ức, nghe nói dị thuật không phải là công pháp mà là hạt giống của ba vị ma thần.”
“Nghe nói từ khi còn chưa có trời đất này, khi thế giới còn là một đống hỗn độn thì ba vị ma thần đã được sinh ra. Vào thời điểm trời đất hỗn độn đó, bạo loạn, giết chóc tràn ngập, không có trật tự.”
“Ba vị ma thần này là chúa tể bầu trời, mặt đất và cả hải dương, một vị sinh ra biển cả, một vị khai mở đất đai, một vị chúa tể bầu trời. Bọn họ cùng nhau để ý đến mặt đất, đều muốn mình trở thành sự tồn tại duy nhất có một không hai trên thế gian.”
“Cho nên bọn họ đã bắt đầu chém giết, đánh đến đất bằng dậy sóng, chẳng qua cũng nhờ sự đấu tranh của bọn họ mà trời đất hình thành, sau đó, ba vị ma thần gần như đánh nhau đến kiệt sức, tiến vào giấc ngủ say, đó là kỷ nguyên Hỗn Độn.”
Sau đó là kỷ nguyên Hồng Mông, đã có trời đất, vạn vật đã được sinh ra, có yêu tộc sinh ra từ đại dương, có vu tộc sinh ra từ mặt đất, có phi cầm sinh ra trên bầu trời, chúng cũng đánh giết lẫn nhau.”
“Sau khi kỷ nguyên Hồng Mông kết thúc, ba tộc cũng giống như tổ tiên của bọn họ, gần như đã kiệt sức, không có cách nào trở thành người thắng cuối cùng, mãi cho đến thời đại Thái Cổ.”
“Thời đại này, đã có một loại sinh vật mới ra đời, đó là con người.”
Phá Tà lên tiếng giải thích, giảng giải về sự khởi đầu của thiên địa, cụ thể có phải hay không thì vẫn còn rất nhiều điểm nghi hoặc nhưng ít ra nhờ có tin đồn này mà họ cũng có ít căn cứ chứ không phải là sự tưởng tượng trống rỗng.