Vừa nghe xong điều này, không hiểu sao Vô Trần đạo nhân lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cũng có thể lý giải được.
Dù sao thì nhất phẩm cũng có lực sát thương quá lớn, nếu như đã là lệnh cấm vậy thì nhất định phải được quán triệt một cách triệt để, nếu như không chấp hành nghiêm ngặt thì hậu quả đối với mọi người mà nói cũng là một chuyện xấu.
Chẳng qua Vô Trần đạo nhân vẫn lờ mờ cảm thấy trong câu này có gì đó mờ ám.
Ông ta không trực tiếp đồng ý mà chỉ để đó trước.
Đồng thời, yêu cầu mà vương triều Sơ Nguyên đưa ra lại càng quái lạ hơn nữa.
Lệnh cấm chỉ tồn tại với những nhất phẩm trước mắt, nếu như chuyện Ma hải tốn đến mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là năm mươi năm cũng không thể bình ổn lại được.
Khoảng thời gian như thế nếu như có người tấn thăng lên nhất phẩm vậy thì bọn họ có thể ra tay được.
Đây là ý của vương triều Sơ Nguyên.
Thay một cách khác mà nói thì chơi một lần chơi lớn một vố luôn, mọi người cùng trở về nơi bắt đầu.
Ba đại vương triều đều không có nhất phẩm nhưng có thể bồi dưỡng ra nhất phẩm mới được mà.
Nếu như bồi dưỡng được rồi thì mặc kệ sau đó xảy ra chuyện gì, tất cả các nhất phẩm đều không được xen vào.
Nếu như ai dám can thiệp thì các vị nhất phẩm còn lại nhất định phải cùng nhau ra tay.
Trừ phi Ma hải ngừng náo động, nếu không thì không thể can dự vào chuyện của thế tục.
Tổng hợp ra các yêu cầu của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Rất hiển nhiên.
Bọn họ muốn gây sự.
Vô Trần đạo nhân cũng không ngốc, đối phương đưa ra yêu cầu này chỉ đơn giản là muốn hạn chế nhất phẩm trong thiên hạ.
Mọi người trở về nơi bắt đầu, ba đại vương triều đã hòa bình nhiều năm, cuối cùng cũng muốn ra tay rồi.
Thật ra thì nói tới nói lui, Vô Trần đạo nhân cũng rõ đơn giản chỉ là bây giờ khi thấy Đại Ngụy lại quật khởi, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ ra long đỉnh Đại Ngụy.
Nếu như còn không ra tay nhất chìm nhuệ khí của Đại Ngụy thì chỉ sợ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, Đại Ngụy thật sự sẽ bay lên trời luôn.
Nếu như Đại Ngụy mặc dù đã có sẵn nền tảng nhưng dân chúng trong nước lại sống cảnh lầm than thì bọn họ sẽ vui vẻ đứng nhìn.
Đại Ngụy của bây giờ chẳng những có được nền tảng nhất phẩm mà trong nước cũng vô cùng phồn vinh.
Đây là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
Muốn gây ra chút thủ đoạn cũng đã vô dụng rồi, lại càng không thể nào chiến tranh toàn diện được. Đại Ngụy có hai vị nhất phẩm, nếu như thật sự muốn chiến tranh toàn diện vậy thì sẽ không chiếm được chút lợi ích nào.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, lần này là một cơ hội ngàn năm có một.
Yêu cầu của hai đại vương triều trông thì có vẻ hợp lý nhưng bên trong cất giấu tâm tư gì thì chỉ nghĩ sơ qua cũng đủ biết.
Vô Trần đạo nhân không nói thêm gì, mấy chuyện kiểu như vương triều tranh đấu này cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Đây là tranh đấu thế tục, có thuyết phục cũng chẳng được ích lợi gì.
Ông ta không nói gì thêm mà trực tiếp phi thẳng đến Đại Ngụy, nói rõ cách nghĩ của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cho Quý Linh.
Để cho tự Quý Linh đưa ra quyết định.
Đối với các vị nhất phẩm còn lại thì điều kiện mà vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên nói ra cũng không tính là khó khăn gì, cũng chỉ là một sự bảo vệ bản thân mà thôi.
Dù sao cũng là do Đại Ngụy không phái nhất phẩm ra, bọn họ chỉ có thể làm vậy.
Đối mặt với lời đề nghị của hai đại vương triều.
Chỉ trong phút chốc Nữ đế đã biết đối phương đang mưu toan ý định gì.
Nàng không đồng ý thẳng luôn mà bảo Vô Trần đạo nhân đợi một ngày.
Quý Linh cần phải đi trưng cầu vài chuyện.
Hôm sau.
Quý Linh đưa ra câu trả lời.
Đồng ý với điều kiện kia.
Nhưng còn có một yêu cần, trong ba năm này, ba đại vương triều sẽ không xảy ra bất cứ trận chiến tranh nào, bảo vệ lẫn nhau.
Yêu cầu này vừa được đưa ra, Vô Trần đạo nhân cũng hiểu rõ đôi chút.
Có thể thấy được.
Vương triều Đại Ngụy cũng có sự chuẩn bị, mặc dù không biết đó là cái gì nhưng ba đại vương triều mỗi bên đều có lòng riêng.
Đây chính là tranh đấu ở thế tục. Vô Trần đạo nhân trầm mặc, cũng hiểu rõ được một đạo lý.
Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ.
Đối với yêu cầu của vương triều Đại Ngụy, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng đồng ý một cách vui vẻ.
Cứ như vậy, dưới sự hòa giải của Vô Trần đạo nhân.
Ba ngày sau tại Tiên Môn Mẫu ở Phật môn.
Ba đại vương triều sẽ ký kế khế ước tương ứng dưới sự chứng kiến của các vị nhất phẩm.
Đạt được lệnh cấm nhất phẩm và hiệp ước đình chiến ba năm.
Vào ngày này, thiên hạ xôn xao.
Dù sao thì nếu như âm thầm ký kết bản hiệp ước như thế nào sẽ làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng đối với đa số bách tính mà nói thì đây là một chuyện tốt, dù sao cũng có thể đổi được sự hòa bình trong ba năm, mặc dù chỉ có ba năm thôi nhưng cũng đủ lắm rồi.
Chỉ là đối với một bộ phận nhỏ người mà nói thì bản hiệp ước này mang ý nghĩ sâu xa.
Bất kể như thế nào thì chính là.
Thời đại hòa bình đã đến.
Như vậy, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng thoái mái mà phái hai vị nhất phẩm ra trấn giữ Ma hải.
Mời tám vị nhất phẩm đã cùng nhau thương lượng kỹ, trong tứ đại Ma vực, ngoài mười hai đại hạp cốc ra thì ba nơi còn lại, mỗi nơi sẽ phái ra hai người canh gác ngày đêm, còn Ma hải thì ngoài định mức, phái thêm hai người phòng thủ.
Còn có mười vị nhất phẩm, hợp sức cùng nhau khắc ấn trận pháp, luyện chế pháp khí và viết ra một loại kinh phật nhất phẩm, nghĩ cách ngăn chặn Ma hải bạo loạn.
Cách này rất tốt, đám người cũng phân công rõ ràng.
Nhưng điều làm cho đám người cảm thấy khó xử chính là.
Không đến ba ngày.
Ma hải lại không ngừng bốc lên, càng ngày càng đáng sợ, vố dĩ là bốn vị cường giả nhất phẩm thay nhau phòng thủ, bây giờ phải có thêm bốn vị cường giả nhất phẩm nữa thay phiên nhau trấn áp.
Nhưng điều làm cho mọi người cảm thấy khó giải quyết nhất cũng không phải là chuyện này.
Mà là vào ngày thứ bảy.
Có yêu ma đến Ma hải đánh cắp ma khí của Ma hải.