Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1278 - Chương 1278: Tai Ương Ma Hải, Kinh Văn Đại Thánh Nhân, Tuệ Tâm Ngộ Đại Thừa Phật Pháp (2)

Chương 1278: Tai Ương Ma Hải, Kinh Văn Đại Thánh Nhân, Tuệ Tâm Ngộ Đại Thừa Phật Pháp (2)

Cứ như vậy.

Đêm về khuya.

Vô Trần đạo nhân đi đến vương triều Đột Tà.

Ông ta nói chuyện với hoàng đế Đột Tà tròn hai canh giờ.

Sau đó lại đi về phía vương triều Sơ Nguyên.

Ông ta thân là nhất phẩm, tất nhiên đế vương của hai đại vương triều sẽ tiếp đãi một cách nghiêm túc.

Đợi sau khi trò chuyện thương lượng xong.

Không có bất kỳ chuyện ngoài dự tính nào.

Đối với hành động của vương triều Đại Ngụy, hai đại vương triều cảm thấy rất tức giận.

Cho rằng Ma hải xảy ra chuyện có liên quan đến chúng sinh trong thiên hạ, thế mà vương triều Đại Ngụy cũng không phái nhất phẩm ra viện trợ, làm vậy thật hổ thẹn với hai chữ vương triều.

Đồng thời bọn họ cũng bày tỏ thái độ nếu như vương triều Đại Ngụy không viện trợ nhất phẩm thì vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng sẽ không viện trợ.

Đây chính là thái độ của bọn họ.

Sau khi biết được thái độ này của họ.

Vô Trần đạo nhân không quay về Đại Ngụy mà đi thẳng vào Ma hải, thương lượng với các vị nhất phẩm khác.

Đúng là như vậy.

Thái độ của vương triều Đại Ngụy đã làm cho các vị nhất phẩm cực kỳ phẫn nộ, thậm chí cường giả nhất phẩm Bắc châu còn thẳng thừng lạnh lùng châm chọc Đại Ngụy.

Nếu như Ma hải bạo loạn, giai đoạn đầu sẽ không ảnh hưởng đến Đại Ngụy nhưng giai đoạn thứ hai, Đại Ngụy trốn không thoát.

Đúng là như vậy, về chuyện này thì đúng là vương triều Đại Ngụy có hơi quá đáng thật.

Đối với chúng sinh trong thiên hạ mà nói, Ma hải xảy ra chuyện đối với ai cũng là một trận họa loạn.

Không ai được phép chỉ lo cho riêng bản thân mình được.

Vào thời điểm quan trọng này mà vương triều Đại Ngụy lại còn chỉ nghĩ đến riêng bản thân mình, điều này sao có thể được?

Vì vậy, có hai vị nhất phẩm trực tiếp rời khỏi đây, đúng là đã cực kỳ tức giận.

Điều may mắn chính là Vô Trần đạo nhân cũng đã giải thích rõ Đại Ngụy có lý do nên không viện trợ được.

Hơn nữa Vô Trần đạo nhân cũng nói một cách rất nghiêm túc.

Đại Ngụy vương triều có ẩn giấu một bí mật, ông ta không nói thẳng ra nhưng cũng đã âm thầm nhắc đến vài chuyện.

Cho rằng nếu như vương triều Đại Ngụy phái nhất phẩm đến viện trợ thì sẽ chọc phải tai họa càng lớn hơn.

Chẳng qua khi nói những câu này, ông ta cũng đã tránh Già Lam thần tăng đi.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Vô Trần đạo nhân, sự phẫn nộ trong lòng mọi người cũng đã thoáng giảm đi chút ít.

Nhưng vẫn có hơi không vui như cũ.

Dù sao nói thì nói như vậy, nhưng ai biết nó là thật hay giả đâu? Ngươi nói như thế thì nhất định là như thế à?

Nghĩ theo một hướng cực đoan thì có phải do chính vương triều Đại Ngụy các ngươi ra tay? Ép mọi người phải cùng nhau đi trấn áp Ma hải, còn ngươi thì mượn cơ hội này để thống nhất Trung châu?

Điều này tuy rất cực đoan nhưng không có nghĩa là nó không thể nào.

Chẳng qua là người có thể trở thành nhất phẩm cũng sẽ không chỉ biết dùng nắm đấm để suy nghĩ, đám người cũng biết cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng.

“Các vị.”

“Bần đạo có một suy nghĩ, nếu như vương triều Đại Ngụy không đồng ý viện trợ, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng không muốn viện trợ, chẳng bằng như thế này đi.”

“Ký kết lệnh cấm nhất phẩm.”

“Chuyện của Ma hải đúng là không cần nhất phẩm Đại Ngụy nữa nhưng trước mắt chúng ta đã có mười bốn vị nhất phẩm.”

“Nếu như cộng thêm vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên là đã có mười sáu vị, còn có thêm hai vị của Phật môn.”

“Về lý thuyết mà nói thì để họ đi trông giữ tứ đại Ma vực, vậy thì vấn đề cũng không lớn lắm, nhưng tất cả nhất phẩm đều phải ký tên vào lệnh cấm.”

“Trước khi tai họa ở Ma hải còn chưa hoàn toàn lắng xuống thì tất cả các nhất phẩm trong thiên hạ đều không được ra tay, cứ như vậy thì cũng coi như có thể cân bằng tam đại vương triều với nhau, các người cảm thấy thế nào?”

Vô Trần đạo nhân nghĩ ra một cách như vậy.

Trên thực tế thì có nhất phẩm của ba đại vương triều hay không cũng không phải là quan trọng gì lắm.

Đã có đến mười sáu vị rồi.

Nếu như mườu sáu vị nhất phẩm mà cũng không thể giải quyết được vậy thì có thêm bốn người kia vào cũng chẳng thể làm được gì nhiều.

Cái tất cả mọi người cần ở đây chỉ là một thế cân bằng.

Đâu thể nào có chuyện lòng chúng ta hướng về thiên hạ, còn các ngươi lại thảnh thơi nằm nghỉ ngơi?

Ai mà chịu đồng ý cho được?

Già Lam thần tăng đồng ý lời này, bởi vì đây là phiền phức do ông ta gây ra, còn những người còn lại, trong lòng họ ít nhiều gì cũng đều thấy không thoải mái.

Nếu như không có Vô Trần đạo nhân giảng hòa ở giữa thì chỉ sợ họ đã cãi nhau thật rồi.

“Cũng không phải là không thể được.”

“Nếu như như vậy rồi mà Đại Ngụy kia còn không đồng ý nữa, vậy bần đạo sẽ trực tiếp đi khỏi đây luôn.”

“Ừ, có thể chấp nhận được.”

“Như vậy cũng được.”

Các vị nhất phẩm khẽ gật đầu.

Trên thực tế thì họ không quá muốn đồng ý, nhưng vì chúng sinh trong thiên hạ, họ không thể hành động theo cảm tính được.

Đám người cũng ồn ào đồng ý.

Có được sự đồng ý của mọi người.

Vô Trần đạo nhân cũng không nói gì dài dòng thêm nữa, chuyện này nhất định phải được nhanh chóng quyết định mới được.

Kẻ địch ở trong tối lúc nào cũng có thể ra tay, bọn họ nhất định phải ổn định thế cục.

Cứ như vậy.

Sau một canh giờ.

Vô Trần đạo nhân lại đi đến Đại Ngụy, lại gặp Quý Linh một lần nữa, ông ta nói ra suy nghĩ của mình.

Nữ đế Đại Ngụy trực tiếp đồng ý mà chẳng có chút do dự gì.

Dù sao thì không cử viện trợ đã là đuối lý rồi, cho dù có nhiều lý do hơn nữa nhưng nếu không nói ra được, vậy thì cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng.

Đã nói đến nước này rồi, Nữ đế cũng hiểu được, đây đã là mức chịu đựng cuối cùng của Vô Trần đạo nhân.

Cho nên nàng đồng ý.

Nữ đến đã đồng ý rồi, Vô Trần đạo nhân cũng không dài dòng gì, ông ta lại chạy qua vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.

Hai đại vương triều cũng thẳng thắn bày tỏ thái độ.

Có thể đồng ý, nhưng chẳng qua cũng có mấy yêu cầu.

Lệnh cấm nhất phẩm nhất định phải được kéo dài cho đến khi náo động kết thúc, trong lúc đó, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra thì cũng tuyệt đối không cho phép nhất phẩm ra tay.

Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Bình Luận (0)
Comment