Cứ như vậy.
Ngày hôm nay, trong vương triều Đại Ngụy.
Đèn đuốc trong hoàng cung sáng trưng.
Vô Trần đạo nhân bước vào hoàng cung Đại Ngụy trò chuyện với Nữ đế.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Ánh nến chiếu rọi vào trên khuôn mặt mỹ miều của nữ đế, chẳng qua trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại ngập tràn sự lạnh lẽo.
“Phật môn thật sự đã đi đến bước này?”
Quý Linh không ngốc, nàng là nữ đến Đại Ngụy, người có thể ngồi vào vị trí này sao lại không nghĩ ra nguyên nhân hậu quả được chứ?
Trước đó nàng đã có lòng nghi ngờ, thậm chí còn phái người đi về phía Ma hải thăm dò một phen.
Nhưng lại không ngờ được rằng vì truyền pháp mà thậm chí Phật môn không tiếc để Già Lam thần tăng hiến thân vào chỗ nguy hiểm.
Điều này thật sự làm cho người ta phẫn nộ.
Vì phát dương Phật pháp mà không tiếc lấy mạng của chúng sinh trong thiên hạ ra làm thẻ đánh bạc, tốt lắm.
“Bệ hạ, việc đã đến nước này, những hành động và việc làm của Phật môn cứ chờ sau khi qua được kiếp nạn này rồi hẵng nói.”
“Tất cả đều là chuyện ông trời định sẵn, trước đó bần đạo cũng đã có chút phỏng đoán nhưng cuối cùng vẫn khó mà đề phòng được.”
Vô Trần đạo nhân thở dài.
Ông ta nói vậy.
Trên thực tế thì trước đó Vô Trần đạo nhân cũng đã có sự đề phòng. Phật môn giảng pháp thất bại, nhất định họ sẽ có thủ đoạn khác, ông ta còn đoán được tới mức chắc sẽ xảy ra tại Ma hải.
Cho nên khoảng thời gian đó ông ta cũng thỉnh thoảng sẽ chạy đến Ma hải, xem xem có vấn đề gì xảy ra hay không.
Nhưng vấn đề là trên đời này có tứ đại Ma vực, cho dù ngươi thật sự muốn đề phòng cũng không phòng được.
Huống hồ đối phương còn là Già Lam thần tăng, là nhất phẩm Phật môn, phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng.
Tất cả những chuyện này đều là do ông trời sắp xếp sẵn cả rồi, phòng một ngày, một tháng, một năm thì được, nhưng ba bốn năm sau, nên thành thế nào sẽ ra thế ấy.
Việc trước mắt cần phải làm chính là giải quyết chuyện phiền toái này sau đó lại đi tính sổ với Phật môn.
Nếu như bây giờ xảy ra nội chiến, thế mới thật sự là điều đáng sợ, nếu như mặc kệ chuyện của Ma hải bỏ qua một bên thì chỉ sợ sẽ ủ ra mầm họa lớn ngập trời.
Nghe được những lời mà Vô Trần đạo nhân nói, Nữ đế khẽ gật đầu, sao nàng lại có thể không biết đạo lý này được chứ?
Thở dài một hơi.
Nữ đế chậm rãi lên tiếng:
“Ý của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, trẫm, khó mà đồng ý được.”
Nữ đế hiểu rất rõ lời nói của Vô Trần đạo nhân, nhưng nàng chỉ khẽ đáp lại một câu, không thể thuận theo ý của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
“Bệ hạ, vì sao lại như vậy?”
“Nếu như vương triều Đại Ngụy không đồng ý thì vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng sẽ không đồng ý.”
“Nếu như ba đại vương triều xem nhẹ mặc kệ thì chỉ sợ những viện trợ đã được mời đến kia cũng sẽ sinh ra lòng riêng, đến lúc đó thì phiền phức rồi.”
Ông ta có chút không hiểu được.
Dù sao nếu như vương triều Đại Ngụy không đồng ý yêu cầu này thì vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng sẽ không thể nào đồng ý yêu cầu này.
Cho nên trong lòng mấy vị nhất phẩm được mời đến kia nhất định sẽ không thoải mái, dù sao thì Trung châu ở gần Ma hải, dù có xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì nơi xảy ra chuyện vẫn sẽ là Trung châu.
Xui xẻo không đến lượt bọn họ.
Đến bản thân ngươi cũng đã không quan tâm rồi, mắc mớ gì ta phải xen vào?
Từ đó mà nói, chỉ có hại chứ chẳng được chút lợi lộc nào.
Nghe những lời Vô Trần đạo nhân nói, Nữ đế khẽ thở dài, nàng nhìn về phía đối phương rồi chầm chậm lên tiếng:
“Đạo trưởng.”
“Không phải trẫm không hiểu được những mặt lợi và mặt hại bên trong, chỉ là nhất phẩm Đại Ngụy không thể ra mặt được.”
“Nhưng trẫm có thể đồng ý rằng nhất phẩm của vương triều Đại Ngụy chắc chắn sẽ không ra tay.”
Quý Linh lên tiếng.
Bây giờ vương triều Đại Ngụy có hai vị nhất phẩm, một người đang bế tử quan, một người đang trấn áp tiên thi.
Sao có thể rời đi được chứ?
Nếu như bọn họ thật sự miễn cưỡng rời đi thì bản thân vương triều Đại Ngụy cũng khó lòng đảm bảo được.
Cho nên chỉ có thể như vậy thôi.
Câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân lại cau mày:
“Bệ hạ, như vậy chỉ sợ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ không đồng ý.”
“Chẳng qua, khẩn cầu bệ hạ có thể nói rõ lý do cho bần đạo.”
Vô Trần đạo nhân lên tiếng.
Ông ta hiểu được trong lòng Nữ đế có nỗi khổ nhưng lại càng hiểu rõ hơn một chuyện, nếu như Nữ đế làm vậy thì đám người kia sẽ không chịu đồng ý.
Đến lúc đó sẽ tạo ra sự mất cân bằng, nếu như tất cả mọi người đều buông xuôi vậy thì chỉ có thể trơ mắt nhảy vào cái bẫy của kẻ địch.
Cho nên ông ta mới cần một lý do từ Nữ đế.
Một lý do có thể thuyết phục được mọi người.
Nghe được câu hỏi của Vô Trần đạo nhân, Quý Linh rất bình tĩnh, nàng nhìn về phía Vô Trần đạo nhân:
“Nếu như Đại Ngụy phái nhất phẩm ra.”
“Rất có thể sẽ tạo thành sát nghiệt vô lượng. Trẫm nghi ngờ chuyện của Ma hải là do có người muốn nhắm vào Đại Ngụy.”
“Nếu như Ma hải thật sự bạo loạn thì vẫn còn có cách để cứu vãn.”
“Nhưng nếu như Đại Ngụy có chút sai lầm gì thì đừng nói là nhất phẩm trong thiên hạ tụ lại, coi như có thêm mười vị nhất phẩm nữa cũng chỉ là chuyện vô ích mà thôi.”
Nữ đế đã nói đến nước này rồi, tin rằng Vô Trần đạo nhân cũng hiểu được.
Đúng là như vậy.
Mặc dù Vô Trần đạo nhân không biết cuối cùng thì ở Đại Ngụy có thứ gì đáng sợ.
Nhưng ông ta hiểu, Quý Linh đã nói đến mức này cũng đã nói lên thái độ của nàng rồi.
Nghĩ đến đây, Vô Trần đạo nhân lên tiếng:
“Nếu đã như vậy thì bần đạo cũng không nói thêm gì nữa.”
“Bần đạo sẽ đi đến vương triều Đột Tà xem xem có thể thay bằng cách nào khác hay không.”
Vô Trần đạo nhân cũng không nhiều lời. Vương triều Đại Ngụy đã từ chối chuyện phái nhất phẩm ra viện trợ, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Ít nhiều gì cũng sẽ làm cho lòng các vị nhất phẩm có chút ngăn cách.
Nhưng thái độ của Quý Linh đã kiên quyết như vậy, ông ta cũng không biết nên nói gì thêm.
Trước tiên chỉ có thể đến chỗ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên xem thử xem sao.