Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1276 - Chương 1276: Bảy Vị Ma Thần, Cấm Nhất Phẩm (2)

Chương 1276: Bảy Vị Ma Thần, Cấm Nhất Phẩm (2)

Sau khi Kiếm Vô Cực lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều không thân thiện, nhất là Đông Châu Võ đế.

Trước đó Phật môn còn giảng pháp ở đây, cho nên bọn họ không có chút hảo cảm nào với Phật môn.

Nghe được câu hỏi của đám người, Già Lam thần tăng vẫn duy trì thái độ trầm mặc vốn có:

“A di đà phật, nguồn gốc của việc này vốn bắt nguồn từ lão nạp, lãp nạp sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mong các vị yên tâm.”

Già Lam thần tăng lên tiếng. Mặc dù ông ta bày tỏ rằng mình sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này nhưng vấn đề là một mình ông ta không thể nào gánh vác hết chuyện này nổi.

Vốn dĩ Ma hải có chín khối đá trấn áp.

Bây giờ không còn rồi, cần phải dựa vào nhất phẩm trấn áp nơi này. Nhưng đây là Ma hải, ở đây một khoảng thời gian dài cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.

Điều đáng sợ nhất không phải là cái này mà là nếu bọn họ đợi ở nơi này, vậy lúc có người đến quậy thì nên làm gì bây giờ?

Ngay vào lúc mọi người đang chuẩn bị tiếp tục mắng chửi Già Lam thần tăng.

Đột nhiên, luồng ma khí đáng sợ tràn ra, lần này so còn khủng bố hơn nhiều so với ban nãy.

Mười một vị nhất phẩm cùng nhau ra tay cũng phải hao tốn hơn một canh giờ mới có thể áp chế được ma khí.

Điều này làm cho đám người rất khó chịu, có một sự khó chịu không nói nên lời.

“Già Lam, chờ chuyện này qua đi rồi, bất luận là như thế nào, ta cũng sẽ khiến Phật môn phải trả giá đắt.”

Đế tộc Đông Châu rất tức giận, bọn họ cực kỳ tức giận.

Vấn đề Ma hải rất khó giải quyết, ma khí bao quanh mắt biển.

Nếu như lơ là thì rất có thể sẽ khiến cho ma thần phục sinh từ phong ấn.

Nếu như những ma thần này đã bị sức mạnh thiên địa xóa bỏ vậy thì tốt rồi, nhưng nếu như vẫn chưa chết hẳn.

Cho dù chỉ có một vị ma thần được phục sinh thì vẫn sẽ mang đến tai họa vô biên như cũ.

Cho nên, phiền phức rất lớn.

Nghe nói như vậy, Già Lam thần tăng chắp tay trước ngực, cúi đầu niệm một câu a di đà phật nhưng vẫn không nói gì thêm.

Trước mắt, đám người thật sự là chẳng còn lời nào để nói, cho dù có muốn mắng người cũng vô dụng, dù sao họ vẫn cần Già Lam thần tăng giúp đỡ.

Hơn nữa họ lại không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Dù sao nếu như ma thần sống lại thì sẽ chẳng có ai ở đây được lợi cả.

“Trước tiên đừng cãi nhau nữa.”

“Nghĩ cách giải quyết chuyện này đi.”

Vô Trần đạo nhân lên tiếng, mặc dù ông ta cũng giận nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có cãi nhau cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Hợp tác cho tốt mới là điều đúng đắn.

Nghe thấy lời Già Lam thần tăng nói, đám người trầm mặc, sau đó không nói thêm gì nữa.

Đúng là như vậy, có cãi nhau cũng chẳng được gì.

Cứ như vậy, đám người tụ tập ở đây, vừa trấn áp ma khí vừa suy nghĩ cách khác.

Trong phút chốc, ba ngày đã trôi qua.

Ba ngày nay, bọn họ nhận ra ma khí xung quanh càng lúc càng đáng sợ. Mặc dù bọn họ vẫn luôn đứng đây trấn áp ma khí.

Nhưng ma khí trong Ma hải cứ như là vô cùng vô tận vậy, vốn chẳng thể nào diệt tận gốc hết được.

Cho nên, đám người đã nghĩ được mấy cách giải quyết.

Bố trí trận pháp, luyện chế pháp khí có khắc kinh văn, tiến hành áp chế tạm thời.

Bọn họ cứ mãi đợi ở đây cũng không phải chuyện tốt gì.

Nếu thật sự như vậy có khác gì dùng mạng để trấn áp ma khí. Lùi lại vạn bước mà nói thì cho dù có đổi mạng thật, có ích thì còn được, lỡ vô ích thì coi như xong đời.

Cho nên giai đoạn đầu, các nhất phẩm sẽ trấn áp ma khí, chờ sau khi luyện xong trận pháp và pháp khí thì sẽ thử trấn áp, ít nhất cũng có thể cho đám người chút cơ hội thở dốc.

Trận pháp và pháp khí sẽ dựa vào đám người Lâm Trận.

Kinh văn nhất định phải trông vào Phật môn và đám người nho đạo.

Hơn nữa nhất phẩm trong thiên hạ đều phải tham dự, đừng mơ thoát được chỗ này, thoát khỏi đây chỉ là chuyện viển vông.

Thay nhau trấn áp, tránh để phạm sai lầm, mấy chỗ khác cũng phải có nhất phẩm trông chừng, nếu không Ma hải còn chưa xử xong mà những chỗ khác đã xảy ra chuyện, vậy thì mệt lắm.

Vì vậy, Vô Trần đạo nhân rời đi tìm viện binh, bọn người Lâm Trận trở về luyện chế pháp trận.

Chỉ để lại tám vị nhất phẩm trấn áp nơi này.

Chẳng qua đa số nhất phẩm đều đã đến lâu rồi, những nhất phẩm còn sót lại trong thiên hạ cũng không nhiều.

Ngoại trừ ba đại vương triều còn có ba vị nhất phẩm.

Sau khi thông báo cho tất cả thì có năm người đồng ý thẳng luôn, bọn họ hiểu rõ Ma hải có tầm quan trọng thế nào.

Mà chỗ ba đại vương triều lại có phiền phức.

Không phải không muốn đến viện trợ mà là có một chuyện.

Nếu như nhất phẩm ra tay thì vương triều làm sao bây giờ?

Nhưng mà, vương triều Đột Tà lại đưa ra một ý tưởng.

Cấm nhất phẩm.

Ma hải xảy ra vấn đề.

Nhất định phải được tất cả nhất phẩm gia cố.

Trên thực tế thì vấn đề mà Ma hải xuất hiện bây giờ cũng không phải là lớn gì mấy, ít nhất nó vẫn chưa hoàn toàn bộc phát thành tai họa gì.

Nhưng bảo nhỏ cũng không phải là nhỏ, nếu như tai họa bộc phát.

Thì người trong thiên hạ đều sẽ bị cuốn sạch.

Ý của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên rất đơn giản, Ma hải đã xảy ra chuyện.

Bọn họ cũng đồng ý chi viện, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến an nguy của người trong thiên hạ.

Nhưng vấn đề là cuộc chiến giữa các vương triều nếu như có người vào lúc này ẩn giấu thực lực, trong lúc người ta ai nấy đều đã đi trấn áp Ma hải, sau đó kẻ nọ lại âm thầm ra tay thì làm sao đây?

Vì vậy, ý này rất đơn giản, nếu như có thể thì đặt ra một khế ước.

Thiên hạ không có nhất phẩm.

Tất cả các thế lực đều phái nhất phẩm ra trấn áp Ma hải cùng với những Ma vực khác.

Đảm bảo sự an toàn cho bách tính trong thiên hạ.

Dù sao thì nếu như Ma hải xảy ra chuyện, thế Ma thổ Đông châu có thể nào cũng vậy hay không? Ma quật Trung châu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Tính trên khắp cả Trần giới này, đếm qua đếm lại cũng được có mấy người nhất phẩm đâu chứ?

Không đến hai mươi người.

Con số này đã tính luôn cả các vị nhất phẩm đang ẩn mình trong tối rồi đấy.

Không tính những nhất phẩm đang âm thầm lẫn tránh thì bên ngoài không phải sẽ có đến mười lăm mười sáu vị nhất phẩm hay sao?

Trước mắt, Vô Trần đạo nhân mời các vị nhất phẩm trong thiên hạ ra tay không chỉ vì mình Ma hải thôi mà còn vì cả tứ đại Ma vực.

Cho nên đối với ý kiến mà vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đưa ra, Vô Trần đạo nhân cũng không từ chối.

Chẳng qua ông ta muốn đến dò hỏi chỗ vương triều Đại Ngụy một chút.

Bình Luận (0)
Comment