Đây không phải là chuyện nhỏ.
Nếu như thừa nhận mình là người chủ động phá hư bia đá, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ không bỏ qua cho ông ta, mà Phật môn cũng chắc chắn sẽ xuống dốc.
Ông ta có thể gánh chịu hết tất cả mọi hậu quả.
Nhưng tuyệt đối không được làm liên lụy đến Phật môn.
Chỉ là câu này vừa dứt, vẻ mặt của mọi người lại lập tức lạnh xuống.
Lời nói dối này nói ra chẳng có chút chân thật nào.
“Ông cho ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
“Già Lam thần tăng, ông có biết ông đã phạm phải tội lớn gì không?”
“Ở đây vốn chẳng có dấu vết đánh nhau nào cả, ông đang gạt ai đó?”
Đám người cùng nhau lên tiếng, giọng nói như sấm, đúng là tức giận quá rồi.
Đối mặt với sự giận dữ mắng mỏ của đám người.
Già Lam thần tăng không nói gì mà chỉ chắp tay trước ngực cúi đầu thật sâu về phía đám người rồi niệm một câu A di đà phật.
Thấy Già Lam thần tăng như vậy, đám người Kiếm Vô Cực hơi nóng máu. Bọn họ biết tên Già Lam thần tăng này có vấn đề rất lớn.
Chỉ là ngay giờ khắc này, ở nơi sâu nhất của Ma hải lại phát ra luồng ma khí khủng khiếp hóa thành ma trụ phóng lên tận trời.
Trong chốc lát.
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
“Đừng nói nhiều, không muốn ma khí toàn bộ tụ tập lại thì chú ý đến mắt biển đi.”
Vô Trần đạo nhân lên tiếng, ông ta không lãng phí thời gian vào việc trách móc mà phải trấn áp yêu ma trước, mấy thứ kia có thể đợi thêm chút nữa rồi nói.”
Câu này vừa dứt.
Đám người không nói nhảm mà lại thi triển các thủ đoạn thần thông áp chế đám yêu ma kia.
Trận pháp, bùa chú, một cái đan đỉnh tràn ngập ngọn lửa đáng sợ, Đông Châu Võ đế còn dùng sức mạnh tuyệt đối đánh tan những luồng ma khí kia.
Già Lam thần tăng cũng không nói dài dòng, phật hiệu xông tận trời, Phật quang màu vàng kim xua đi đám ma khí kia.
Một khi ma khí tụ lại thì sẽ phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn.
Xung quanh mắt biển, ma khí tụ tập nhiều đáng sợ, mười một vị nhất phẩm đồng thời cùng ra tay, dường như đã dốc hết toàn lực mới đánh ta được ma khí xung quanh mắt biển.
Tranh thủ được chút cơ hội thở dốc.
“Trong Ma hải này đang cất giấu thứ gì vậy?”
Đông Châu Võ đế lên tiếng, ánh mắt ông ta đưa về phía Vô Trần đạo nhân, có hơi tò mò.
Nói đến Ma hải thì có rất nhiều người biết nhưng nếu hỏi bọn họ bên trong Ma hải đang cất giấu bí mật gì thì đúng là bọn họ không rõ thật.
Dưới Ma hải đang ẩn giấu thứ gì, không ai biết.
Dù sao thì đây cũng là nơi tiếp giáp ma vực của Trung châu.
Chỉ biết một phần nhưng không rõ lắm.
Nghe thấy âm thanh cửa Đông Châu Võ đế, Vô Trần đạo nhân có hơi trầm mặc.
Chỉ là suy nghĩ một hồi, ông ta cũng không giấu diếm:
“Nghe nói bên trong Ma hải này có phong ấn bảy vị ma thần.”
“Vào thời thượng cổ, đại thánh nhân đã phong ấn bảy vị ma thần ở nơi này.”
Vô Trần đạo nhân đáp lại.
Câu này vừa dứt, vẻ mặt của đám người đều trở nên hơi khó coi.
“Bảy vị ma thần thượng cổ?”
Lâm Trận đạo nhân hỏi với vẻ mặt khó coi.
Bí mật này, cho dù là Quy Nguyên trận tông, một trong thất đại tiên môn Trung châu cũng chưa nghe bao giờ.
“Ừ.”
“Nói đúng hơn thì là mười hai ma thần, mấy ma thần này ai nấy đều rất khủng bố, có bảy vị bị phong ấn ở đây, ba vị phong ấn ở ma quật Trung châu.”
Vô Trần đạo nhân đáp lại.
“Không phải có mười hai vị sao? Hai vị còn lại kia đâu?”
Có người lại hỏi.
“Hai vị còn lại đã bị giết hoàn toàn rồi.”
Vô Trần đạo nhân chầm chậm lên tiếng.
“Nếu như có thể giết sao lại không tiêu diệt toàn bộ mười tên yêu ma này đi?”
Kiếm Vô Cực không nhịn được mà hỏi.
“Không thể giết chết được.”
“Mấy ma thần này có thể mượn nhờ sức mạnh trong truyền thuyết để không ngừng phục sinh.”
“Chỉ có thể phong ấn, mượn sức mạnh dương lực của thiên địa mới có thể diệt được.”
Vô Trần đạo nhân lắc đầu, đáp lại như vậy.
Chỉ là câu này vừa dứt, giọng của Kiếm Vô Cực lại vang lên, không nhịn được hỏi thêm lần nữa:
“Nếu là như vậy, từ thượng cổ đến thời đại bây giờ đã trải qua không biết bao nhiêu năm rồi.”
“Có phải có nghĩa là bọn họ rất có thể đã chết rồi hay không? Bây giờ thứ tạo nên động tĩnh lớn như vậy là vì ma niệm của bọn họ còn đây nên khiến cho yêu ma bạo loạn, nhưng về mặt ý nghĩa thì bọn họ đã chết đi rồi, ảnh hưởng không còn quá đáng sợ nữa?”
Kiếm Vô Cực nói suy nghĩ của mình ra.
Nghe xong câu này, đám người không nhịn được mà tò mò, đến cả Già Lam thần tăng cũng không nhịn được mà hiếu kì.
Nếu nói như vậy thì áp lực đè lên bọn họ sẽ giảm đi nhiều lắm.
Câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ông ta trầm mặc suy tư một phen, sau đó lên tiếng nói:
“Có thể là như vậy, nhưng chúng ta vẫn không nên ôm hi vọng này.”
Vô Trần đạo nhân trả lời nhưng rõ ràng đã khiến cho đám người thở nhẹ ra một hơi. Mặc dù không rõ nhưng ít nhất thì có thể là như vậy.
Vì thế, mũi dùi của đám người lại chỉa về phía Già Lam thần tăng.
“Già Lam thần tăng, chuyện này ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích đó.”
Là Kiếm Vô Cực.
Ông ta nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Xảy ra chuyện thế này tất nhiên trong lòng mọi người đều vô cùng khó chịu, trước mắt nhất định phải tìm một chỗ trút ra.