Đây là một trận sát kiếp.
Năm vị nhất phẩm đồng loạt ra tay giống như là muốn hủy thiên diệt địa.
Rời khỏi phạm vi Ma hải, Kiếm vô cực chém ra một đạo kiếm mang vạn trượng giết được vô số yêu ma.
Đông châu Võ đế cũng đánh ra một quyền, máu tanh đầy trời.
Nhưng cho dù là có kịp thời ngăn chặn thì vẫn có một lượng lớn yêu ma chạy thoát được như thường.
Hơn nữa phiền phức lại hoàn toàn hiện rõ.
Những yêu ma chạy trốn kia như nổi điên, những nơi chúng đến cơ hồ là chẳng có cái gì được sống, toàn bộ đều bị giết sạch
Trong lúc nhất thời, ba đại vương triều hầu như đã đồng loạt điều động quân đội trấn áp họa loạn yêu ma.
Không ai ngờ đến mọi chuyện sẽ trở nên ngày càng ác liệt, càng lúc càng khó giải quyết như vậy.
Hơn nữa điều đáng sợ hơn chính là.
Sau khi một số lượng lớn yêu ma bỏ trốn thì lại có thêm một đám lớn yêu ma chạy vào Ma hải, muốn đánh cắp sức mạnh ma thần.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Trường hạo kiếp này không ngừng lan tràn, cũng may chính là tam đại vương triều đã lập tức phái quân đội ra trấn áp náo động, phòng ngừa trận tai họa này một cách hiệu quả.
Nhưng đám người cũng hiểu được rằng bây giờ có thể ngăn chặn được nhưng chỉ sợ lại thêm một hai lần nữa.
Nếu như thật sự như vậy.
Thì đúng là phiền phức thật rồi.
Giờ này khắc này, thất đại tiên môn cũng đồng thời phái các đệ tử ra để tuần tra tru sát yêu ma.
Đông châu đế tộc cũng không nhàn rỗi.
Ba đại vương triều cũng đã làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị.
Tất cả mọi người đều hiểu nếu như không dùng hết sức để ứng phó trận đại nạn này thì nó sẽ mang đến tai họa cho thiên hạ.
Điều may mắn chính là.
Vào thời khắc mấu chốt.
Cuối cùng Vương Triều Dương cũng làm được một chuyện tốt. Hắn ta dùng thánh huyết của bản thân mở ra kinh văn nho đạo của đại thánh nhân, tự mình đến Ma hải.
Mặc dù chỉ là một chương kinh văn không trọn vẹn của thánh nhân nhưng cũng đủ lắm rồi.
Dựa vào kinh văn thánh nhân.
Vương Triều Dương đã diệt được vô số yêu ma.
Bên trong Ma hải, sau khi kinh văn được phóng lên tận trời thì Hạo Nhiên chính khí lại như biển rộng sông dài quét ngang toàn bộ Ma hải.
Không biết có bao nhiêu yêu ma chết dưới kinh văn của thánh nhân.
Hơn nữa sau khi bị Hạo Nhiên chính khí giết chết, ma khí cũng không bị trả lại làm cho tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Thậm chí trận náo động ở Ma hải cũng bị áp chế một cách hữu hiệu.
Làm cho mọi người thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn không trị được tận gốc nhưng ít nhất thì cũng hóa giải được một lượng áp lực to lớn.
Nếu không lại để cho nó bùng nổ một lần nữa thì phiền to thật rồi.
Cũng chính vì vậy mà thanh danh của Vương Triều Dương đã vang vọng rất xa.
Khoảng thời gian này, vì hành động của tam đại vương triều và những chuyện đồn thổi đã nghe được mà mọi người trong thiên hạ ai cũng thấy thấp thỏm lo âu.
Nhất là bách tính của ba đại vương triều.
Họ lại càng thêm nơm nớp lo sợ, sợ họa loạn yêu ma sẽ lan tràn đến Trung châu.
Nếu như thật sự là như vậy vậy thì sinh linh sẽ lầm than.
Cho nên, bất luận là trước đó Vương Triều Dương đã làm gì thì hành động này của hắn cũng đã giành được ấn tượng tốt của bách tính trong thiên hạ.
Cũng chính bởi vì vậy mà có rất nhiều học sinh đã xin vào Thiên địa Văn cung học.
Con người chính là như vậy, chỉ cần ai đối xử tốt với họ thì những chuyện trong quá khứ đều sẽ không còn đáng kể nữa.
Đây là một loại thiện.
Hơn nữa, với những hành động và cử chỉ của Vương Triều Dương, xét kỹ mà nói thì cũng không có gì quá khác người, cho nên chỉ mượn chuyện này thôi, hắn cũng đã nhận được một lượng dân ý và công đức lớn.
Chẳng qua ai cũng hiểu đây chẳng qua chỉ là làm dịu áp lực đi mà thôi, chẳng thể hoàn toàn giải quyết được phiền phức.
Nguy cơ lớn vốn vẫn chưa giải trừ được.
Nhưng điều khiến cho người ta tò mò đó là trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh Tiêu đang ở đâu?
Mãi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu.
Điều này khiến cho người ta khó hiểu.
Trước trước sau sau đã gần hai tháng rồi thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chưa từng xuất hiện, như vậy làm sao có thể khiến cho người ta không tò mò nghi hoặc được.
Mà vào lúc này.
Tại vùng đất Tây châu.
Nơi đây là biên cảnh Tây châu, một nơi hoang vu vắng vẻ.
Tây châu vốn là khu vực hoang vu nhất trên đời này, chẳng qua sau khi Phật môn đến, nơi này đã tỏa ra ánh sáng của sự sống mới.
Chẳng qua nếu như muốn biến Tây châu thành mảnh đất lành thì dường như là chuyện không thể nào.
Cho nên đa phần Tây châu vẫn là vùng đất hoang vu như cũ.
Động một chút là đất chết trăm dặm.
Mà ở đại hạp cốc của vùng đất này.
Xuất hiện một bóng dáng.
Bóng dáng này chính là Tuệ Tâm thần tăng.
Hắn đang đi bộ từ biên cảnh Đại Ngụy đến Tây châu.
Vì để bày tỏ sự thành kính của mình, hắn đã phong ấn tu vi, dùng thân thể người phàm để cảm ngộ tự nhiên.
Trong hai tháng này, đôi bàn chân hắn đã mọc ra một vết chai thật dày.
Không biết đã bị mài mòn bao nhiêu lần.
Vẻ mặt hắn tiều tuy, đâu còn dáng vẻ thần tăng thanh tú nào nữa, cứ như một tên dã nhân vậy.
Mồm đầy râu ria, môi khô khốc cùng với áo quần rách rưới.
Dọc theo con đường này, nếu như không phải có người bố thí thì chỉ sợ hắn đã chết đói lâu rồi.
Hai tháng qua.
Đại thừa Phật pháp hay không Đại thừa Phật pháp thì Tuệ Tâm không biết, nhưng hắn biết xém chút chết đói cũng là thật.
Thế tôn nói, Đại thừa Phật pháp đang ở trong chùa ở Tây châu, trên đoạn đường này, hắn đã bái lạy rất nhiều chùa miếu, tĩnh tọa một hồi lâu.
Nhưng đáng tiếc lại chẳng tìm được gì cả.
Nếu như không phải cực kỳ tin tưởng Hứa Thanh Tiêu thì Tuệ Tâm cảm thấy mình như đang bị đùa bỡn.
Trên núi hoang.
Mặt trời hừng hực.
Trên trán hắn có chút mồ hôi, còn bụng thì đói đến kêu vang.
Tính ra thì hôm nay đã là ngày thứ năm hắn không ăn rồi.
Hồi đó khi có pháp lực bảo vệ, có ăn hay không cũng không quan trọng nhưng bây giờ, sau khi tự phong ấn tu vi trở thành người phàm, hắn mới phát hiện ăn no uống tốt là chuyện thoải mái đến thế nào.
Tìm đến một nơi mát mẻ.
Tuệ Tâm nằm xuống, trong mắt có chút mê mang.