Trong khoảng thời gian này, hắn có nghe nói một vài chuyện, Ma hải đã xảy ra chuyện, yêu ma làm hại nhân gian.
Mặc dù đã được tam đại vương triều và các đại tiên môn còn có Phật môn khống chế.
Nhưng sau khi biết được tin tức này, trong lòng hắn như nghĩ đến chuyện gì đó.
Hắn có hơi phẫn nộ.
Muốn chạy đến Ma hải ngay lập tức, nhưng hắn cũng hiểu rằng mình có đi cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chẳng bằng cứ đi tìm Đại thừa Phật pháp thì hơn.
Nếu như có thể tìm được Đại thừa Phật pháp, nói không chừng có thể trực tiếp chấm dứt bạo loạn.
Nhưng vào ngay lúc này.
Một mùi thơm ngất ngây truyền đến, Tuệ Tâm không nhịn được mà nhìn qua.
Ở nơi xa xa kia.
Trên một đỉnh núi.
Có một ông lão đang dùng lửa nướng một con chim.
“A di đà phật.”
Thấy cảnh tượng này.
Tuệ Tâm thần tăng không nhịn được khẽ cúi đầu tụng niệm phật hiệu.
Đây là sát sinh.
Là giới luật của Phật môn.
Nhưng mà sao thơm quá đi.
Nhưng điều làm cho Tuệ Tâm thần tăng tò mò chính là.
Ở nơi rừng rú hoang vu hẻo lánh này, đang yên đang lành sao lại xuất hiện một ông lão vậy?
Chẳng lẽ lại là thế tôn hóa phàm, đến chỉ điểm Phật pháp?
Nghĩ tới đây, Tuệ Tâm có hơi động tâm.
Hắn cũng không nhiều lời, đứng dậy đi tới.
Không phải vì cái gì khác, mà là vì ở nơi hoang vu hẻo lánh này sao đang yên đang lành lại có một người nhảy ra?
“A di đà phật.”
“Bần tăng Tuệ Tâm, xin chào thí chủ.”
Tuệ Tâm đi tới.
Hắn nhìn về phía ông lão.
Người kia mặc áo thô vải đay, đang nướng một con chim không biết là chim gì, lông đã được nhổ sạch, nội tạng cũng đã được rửa xong.
Trên lửa đỏ, con chim đang bị nướng trên đó, tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Ông lão rất thuần thục lấy lông vũ nhúng vào chút dầu, sau đó bôi lên thật đều tay, thỉnh thoảng còn vẩy lên chút hương liệu không biết tên nào đó, trong phút chốc, hương vị cực kỳ thơm.
“Hòa thượng cũng ăn thịt à?”
Giọng của ông lão vang lên, ông nhìn về phía Tuệ Tâm, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
“Không ăn.”
Tuệ Tâm lắc đầu, sau đó nhìn về phía ông lão với vẻ tò mò rồi hỏi:
“Thí chủ, sao ngài lại ở một mình ở nơi rừng núi hoang vu này?”
Tuệ Tâm nói với vẻ tò mò.
Câu này vừa dứt, ông lão uống một ngụm nước rồi nhìn về phía Tuệ Tâm thần tăng, chậm rãi nói:
“Liên quan gì đến ngươi?”
Giọng nói vang lên.
Tuệ Tâm sững sờ.
Khá lắm.
Ra bài không theo lẽ thường chút nào.
Vốn dĩ cho rằng ông lão này sẽ nói ra nhiều lời lẻ chí lý hoặc là kể lại một ít chuyện trông như thông thường nhưng lại chứa đầy đạo lý nhân sinh.
Ai ngờ đâu ông ta lại nói ra mấy lời này?
Ồ, cái này.
Hắn có hơi trầm mặc.
Không biết phải nói thế nào.
Còn ông lão, ông cũng không nói thêm gì, chỉ tiếp tục nướng chim.
Ước chừng đã qua hai khắc đồng hồ.
Ông lão cầm lấy giá gỗ lay lay đồ ăn.
Mùi thơm ngào ngạt.
Tuệ Tâm không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó trong lòng lại âm thầm niệm một tiếng a di đà phật.
Còn ông lão, ông cũng không nói nhiều, đợi khi nó hơi nguội một chút rồi bắt đầu ăn như sấm rền gió cuốn.
Tướng ăn của ông rất khó coi.
Món thịt tươi non bị ông xé ra, dầu trơn nhỏ xuống tản ra mùi thơm ngon miệng mê người.
Tuệ Tâm thần tăng thở dài.
Nói thật thì, hắn thật sự rất đói.
Nhưng giới luật Phật môn lại rành rành nơi đó, làm cho hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Qua một hồi lâu.
Ông lão đã ăn no, lau lau khóe môi rồi đứng dậy rời đi, cả quá trình đều chẳng nói gì chẳng rằng gì với hắn.
Điều này khiến cho Tuệ Tâm hiểu được, là do hắn đã nghĩ nhiều quá rồi.
Cho dù là khảo nghiệm thì chắc cũng không thể khảo nghiệm theo cách chẳng nói câu nào như vậy.
Ông lão đi rồi, không nói câu gì mà chỉ để lại một đống lửa, đến một ngụm nước cũng không để lại.
Đợi sau khi ông lão đi rồi.
Ánh mắt Tuệ Tâm không nhịn được mà nhìn về phía đống xương cốt.
Còn có một ít thịt thừa và dầu mỡ.
“Haiz, thôi đi, thôi đi.”
Tuệ Tâm đứng dậy đi về phía đống xương, chẳng qua hắn không ăn chúng mà đã chôn chúng xuống, sau đó tụng kinh siêu độ.
Sau khi rời khỏi nơi này.
Cứ như vậy.
Trong phút chốc, ba ngày đã qua đi.
Vận khí của hắn thật không tốt.
Nơi này là vùng đất chết, hoang vu làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Mười ngày không ăn, hắn đói đến cả người chóng mặt.
Cũng may là do thân thể hắn mạnh mẽ, mặc dù pháp lực tu vi đã bị phong ấn nhưng may có thân thể cường tráng, nếu không thì người bình thường đói bụng bảy tám ngày chắc đã không thể chịu được rồi.
Nhưng đối với Tuệ Tâm mà nói thì đói vẫn còn đỡ.
Quan trọng nhất là khát.
Hắn vẫn đi về phía trước, mong sẽ có một tòa chùa miếu nào đó xuất hiện để hắn hóa duyên một chút.
Chỉ tiếc chính là.
Mãi cho đến đêm khuya.
Hắn cũng chẳng thấy có tòa chùa miếu nào cả.
Cơ thể cũng đã suy yếu đến cùng cực, nếu như còn không ăn nữa thì đói chắc sẽ không chết đói nhưng sẽ làm cho tất cả những công sức trước đó của hắn đổ sông đổ biển.
Đã nói là sẽ tự phong tu vi, nếu như đến trạng thái sắp chết thì tự bản thân hắn sẽ phá giới.
Vậy thì khoảng cách giữa hắn và Đại thừa Phật pháp chỉ sợ sẽ càng xa xôi hơn.
Cuối cùng.
Ngay vào lúc Tuệ Tâm tuyệt vọng.
Hắn đã thấy được một cái miếu.
Sau khi hưng phấn bước đến, hắn mới phát hiện đây chỉ là một ngôi miếu hoang, tượng phật đều đã vỡ vụn, không nhìn ra được là vị phật nào.
Bên trong ngập tràn tro bụi, đến cả cỏ dại cũng không có.
Có hơi bực bội.
Tâm hồn đang bị tra tấn.
Nhưng dù vậy, Tuệ Tâm vẫn thanh thản bình tĩnh ngồi lĩnh ngộ Phật pháp trước ngôi miếu.
Chỉ tiếc rằng cơ thể hắn đang đói, cộng với cơ khát khiến cho hắn không thể nào tịnh tâm lĩnh ngộ Phật pháp được.
Hắn không thể nào tĩnh tâm được.
Đến cuối cùng khi thực sự sắp đói gần chết, hắn mới tìm được một chút cỏ khô rồi nuốt xuống bụng.
Hương vị không thể nào nói nổi, khó ăn đến cùng cực, cũng không có cách nào để nuốt xuống, yết hầu có một loại cảm giác như đang bị cắt xé.
Điều may mắn chính là nó không có độc.