Sau khi ăn xong, cơn đói tạm thời trôi qua.
Chỉ là khi đên khuya đến.
Báo ứng đến rồi.
Bụng hắn đau quặn, giống như đang bị đao cắt nát, đau đến nổi toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi.
Tuệ Tâm rất thống khổ.
Không phải vì đau mà là trong cơ thể hắn cơ bản đã chẳng còn bao nhiêu nước thế mà bây giờ còn đổ đầy mồ hôi, chắc là thật sự phải chết ở nơi này rồi.
Cuối cùng Tuệ Tâm thần tăng cắn răng một cái, hắn phá giải phong ấn.
Nếu như lại không phá giải phong ấn thì tự thân hắn cũng sẽ giải trừ phong ấn.
Sau khi phong ấn được giải trừ xong, cỏ dại trong bụng bị hắn phun ra, phật lực tưới nhuần cơ thể làm cho hắn cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Nhưng hắn cũng hiểu mình đã phá giới.
Muốn tìm được Đại thừa Phật pháp, chỉ sợ sẽ càng khó hơn.
Sự vui sướng đến thì rất nhanh nhưng nó cũng biến mất trong phút chốc.
Tuệ Tâm thần tăng ngồi trong ngôi miếu trầm mặc rất lâu.
Hắn nhìn về phía tượng phật đã ngã đổ kia, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định.
Triệt để phong ấn tu vi bản thân, nếu như không đột phá được nhất phẩm thì tu vi vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Lần này, hắn sẽ dựa vào chính cơ thể phàm tục đi đến Tây châu.
Trên mảnh đất chết này.
Tìm kiếm chân lý Phật pháp.
Hắn hạ quyết tâm, mặc dù cực kỳ nguy hiểm, có khả năng sẽ chết ở nơi này.
Nhưng Tuệ Tâm hiểu được nếu như hắn không làm như vậy thì sẽ không thể nào thật sự lĩnh ngộ được đạo tự nhiên của vạn vật trên thế gian.
Trong lòng hắn sẽ mãi cảm thấy bản thân mình dù sao cũng không chết được.
Cho nên hắn mới buông bỏ tất cả.
Đêm đến.
Phật quang bao phủ ngôi miếu, Tuệ Tâm biến nơi này thành đất lành, cuối cùng, Phật quang hóa thành một đạo ấn ký ngưng tụ lại trong nguyên thần.
Hắn hoàn toàn phong ấn tất cả, nếu như không lĩnh ngộ được Đại thừa Phật pháp thì hắn sẽ vĩnh viễn là một người phàm.
Hôm sau.
Sau khi ánh nắng rọi xuống.
Tuệ Tâm thần tăng đứng dậy, tinh thần tươi tỉnh.
Lại lên đường thêm một lần nữa.
Dùng trái tim trần trụi thật sự để lĩnh ngộ Phật pháp.
Chẳng qua là vận may vẫn không mỉm cười với hắn.
Vừa bước ra hắn đã gặp phải dã thú, bị rượt đuổi cả đường, xíu chút nữa đã táng thân trong miệng thú.
Lại thêm bảy ngày tiếp theo nữa.
Trong bảy ngày này, Ma hải đã lại xảy ra tình huống như trước đó, tất cả mọi người đều có dự cảm rằng Ma hải sẽ lại bộc phát thêm một lần nữa.
Vì vậy mười hai vị nhất phẩm tụ tập ở đây, sợ Ma hải lại xảy ra vấn đề lớn gì đó.
Mà còn một người cũng buồn rầu nữa đó chính là Tuệ Tâm.
Hắn vẫn không thể nào bước ra khỏi vùng đất chết này.
Điều thảm hại hơn so với mấy ngày trước nữa chính là.
Đến cả cỏ dại hắn cũng không tìm được, ngược lại thì có một vài loại cỏ đủ mọi màu sắc mọc ở vùng đất hoang này.
Hắn do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không dám ăn.
Có hơi sầu não.
Cũng có hơi phiền muộn.
Tuệ Tâm bỗng nhiên nhận ra rằng mình sắp chết rồi.
Hắn đã rất suy yếu.
Còn yếu hơn so với trước kia.
Ngày thứ tám.
Hắn hồ như đã không chịu nổi nữa, cổ họng như muốn bốc lửa, bị mặt trời nướng đến nổi không còn mồ hôi để chảy ra nữa.
Loại cảm giác này giống như bị rơi vào địa ngục vậy,
Hắn niệm kinh phật.
Nhưng rất nhanh sau đó lại không niệm nổi nữa rồi.
Bởi vì không có bất kỳ tác dụng gì, lãng phí miệng lưỡi.
Giờ này khắc này, Tuệ Tâm bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý.
Thì ra niệm kinh văn cũng không no được.
Chính vào lúc này, lúc Tuệ Tâm thần tăng sắp bước vào đường cùng.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
“Ngươi sao rồi?”
Giọng nói trầm trầm.
Là một người thợ săn, hắn xuất hiện bên cạnh Tuệ Tâm đang sắp gục ngã, giống như cây cỏ cứu mạng.
“Thí chủ, có nước không? Có nước không?”
Tuệ Tâm lên tiếng, giọng của hắn đã khàn đi nhiều.
Mà người kia.
Lấy ra một bình nước đưa cho Tuệ Tâm.
Trong phút chốc, Tuệ Tâm có hơi kích động, hắn mở bình nước ra, khi vừa định uống vào thì mùi vị máu tươi đã xộc vào mũi.
Hắn nhìn kỹ lại.
Thứ trong bình này không phải là nước mà là máu.
Là máu của thú vật.
Trong giây lát, Tuệ Tâm ngây ngẩn cả người.
“Uống đi, sao lại không uống? Đây là máu của thú mà ta săn được. Nơi này chẳng có nguồn nước, nước ta mang theo đã uống hết rồi.”
“Nếu không dựa vào máu thú thì không thể nào sống sót ở nơi này được.”
Thở săn lên tiếng giải thích một hồi.
Câu này vừa dứt, trong lòng Tuệ Tâm có hơi run rẩy.
Hắn trầm mặc.
Cuối cùng vẫn chậm rãi buông xuống, chắp tay trước ngực nhìn đối phương.
“A di đà phật.”
Đối mặt với loại tình huống này, Tuệ Tâm vẫn không uống, hắn biết có lẽ nếu như hắn không uống thì mình sẽ chết thật nhưng đây là giới luật của Phật môn, đã thâm căn cố đế.
Thấy Tuệ Tâm như thế.
Người kia cũng không dài dòng gì mà trực tiếp cầm lấy bình nước, không nói lời nào mà đi thẳng luôn.
Người kia đi rất dứt khoát.
Tuệ Tâm có hơi không ngờ tới.
Người này lại không ra bài theo lẽ thường.
Theo lý thuyết mà nói dù thế nào thì cũng nên khuyên mình vài câu chứ nhỉ?
Sao lại đi rồi?
Khá lắm.
Tuệ Tâm khóc, hắn nhìn về phía thợ săn đã đi xa, mấy lần muốn hô to.
Nhưng thợ săn đi rất nhanh, dần dần biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Điều này khiến cho trong lòng Tuệ Tâm dần tuyệt vọng.
Hắn sửng sốt mấy canh giờ.
Trời sắp tối rồi.
Sau vài tiếng rống vang lên.
Tuệ Tâm đứng dậy một cách gian nan, không phải muốn đi tìm Phật pháp nữa mà là muốn tìm một nơi để trốn đi.
Hắn không muốn bị dã thú cắn chết.
Chết đói chết khát hắn đều có thể chịu được, nhưng bị dã thú phân thây thì có hơi không hợp lẽ thường rồi.
Ngày thứ chín.
Cuối cùng Tuệ Tâm thần tăng cũng không chịu nổi nữa.
Nhưng hắn vẫn kiên trì đi bộ như cũ, dùng hết tất cả sức lực cuối cùng trên người để lê đến một nơi râm mát.
Chết thế này dễ chịu ơn một chút.
Tuệ Tâm tuyệt vọng.
Chín ngày không có một giọt nước vào miệng.
Chín ngày, chưa ăn ngụm cơm nào.
Thân thể của hắn đã hoàn toàn không chịu được nữa.
Trên thực tế, ba ngày trước hắn đã không nhịn được nữa, nếu không phải hắn có nghị lực kinh người thì hắn đã chết từ lâu rồi.