Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1284 - Chương 1284: Tai Ương Ma Hải, Kinh Văn Đại Thánh Nhân, Tuệ Tâm Ngộ Đại Thừa Phật Pháp (8)

Chương 1284: Tai Ương Ma Hải, Kinh Văn Đại Thánh Nhân, Tuệ Tâm Ngộ Đại Thừa Phật Pháp (8)

Giờ này khắc này.

Tuệ Tâm nằm ở nơi râm mát thở ra một hơi thật dài.

Hắn muốn khóc, nhưng không có nước mắt.

Đôi mắt đã khô cay, tòa thân nứt nẻ, gầy như không còn hình người.

Giờ khắc này.

Hắn hi vọng có ai đó xuất hiện cho hắn một bát nước, hoặc cho hắn một miếng ăn.

Nhưng điều đáng tiếc chính là.

Đã một canh giờ trôi qua.

Vẫn không có bất cứ hi vọng nào.

Đến cả một cái bóng người cũng không có.

Tuyệt vọng.

Là nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Tuệ Tâm nhắm mắt lại.

Hắn hoàn toàn không thể chịu nổi nữa.

Trên đường đi tìm phật, tìm đến nổi mình cũng chết luôn.

Đây đúng là chuyện hài nhất trên đời.

Quả nhiên, Đại thừa Phật pháp không dễ tìm như vậy.

Cuối cùng hắn cũng không làm được.

Tuệ Tâm thần tăng nhắm đôi mắt lại.

Tinh thần của hắn không ngừng sa sút.

Sa sút.

Sa sút.

Cảm giác sa sút đến đáng sợ làm cho hắn cảm thấy mình sắp phải chết rồi.

Ngay vào lúc này.

Trong đầu hắn xuất hiện một đạo Phật quang.

Phật quang diễn hóa thành một vị phật thật sự.

Vị phật này được thờ phụng ở chùa Thiên Trúc.

Cực kì to lớn.

“A di đà phật.”

“Tuệ Tâm.”

“Ngươi đã tìm được Đại thừa Phật pháp chưa?”

Giọng nói vang lên.

Tuệ Tâm có hơi trầm mặc.

Nhưng một lát sau, hắn vẫn đáp lại:

“Chưa được.”

Sau câu trả lời của Tuệ Tâm.

Chân phật lên tiếng:

“Điều đó chứng minh thế gian này không có Đại thừa Phật pháp.”

“Ngươi đã uổng phí hết sinh mệnh, đáng tiếc không?”

Vị phật dò hỏi.

Câu này vừa dứt, Tuệ Tâm lắc đầu nói:

“Thế gian này có Đại thừa Phật pháp, là bần tăng có vấn đề.”

Đây là câu trả lời của Tuệ Tâm.

“A di đà phật.”

“Chấp mê bất ngộ.”

“Ngươi đã sinh ra chấp niệm, hóa thành tâm ma gây ra cho ngươi kiếp nạn này, thiện tai thiện tai.”

“Vãng sinh cho tốt đi thôi.”

Phật Đà lên tiếng, cho rằng đây là do Tuệ Tâm chấp mê bất ngộ.

Nhưng mà, Tuệ Tâm lại có hơi ngây ngẩn.

Thế mà đã phải đi vãng sinh rồi?

Không phải cần chỉ điểm vài câu hay sao?

Nghĩ đến đây, Tuệ Tâm có hơi phẫn nộ.

“Đây không phải là chấp niệm hại ta mà là do Tiểu thừa Phật pháp hại ta.”

Tuệ Tâm lên tiếng, dù sao cũng phải chết, chi bằng cứ dứt khoát một chút.

Câu này vừa dứt, Phật Đà lập tức giận dữ hơn.

Sấm sét vạn trượng, đôi mắt kim cương phẫn nộ trừng ra.

“Làm càn.”

“Ngươi bởi vì chấp niệm mà nhập ma, gặp phải kiếp nạn nhưng vẫn cho rằng là do Phật pháp hại ngươi?”

Chân phật trợn mắt nói vậy.

Tuệ Tâm chỉ cười lạnh.

Nhìn về phía chân phật, nói với giọng lạnh lẽo:

“Trên đoạn đường này, ngài có biết ta hối hận nhất là cái gì không?”

Hắn lên tiếng hỏi như vậy.

“Tìm kiếm thứ hư vô như Đại thừa Phật pháp chính là điều mà ngươi hối hận nhất.”

Chân phật vẫn trợn trừng đôi mắt như cũ.

“Không.”

“Là ta đã thấy được chấp niệm nhưng lại không buông được chấp niệm xuống.”

“Ta bị Tiểu thừa Phật pháp trói buộc, như người đời vậy, bị các loại Phật pháp trói buộc.”

“Phật pháp thật sự không phải là trói buộc mà là tuân theo lòng mình.”

“Chấp niệm không phải là tưởng niệm mà tất cả mọi sự trói buộc.”

“Đi bộ trên vùng đất chết, ta nên đói bụng sát sinh, khát thì uống máu, từ bi lại không từ bi, sát sinh lại không sát sinh.”

“Cái gì gọi là Đại thừa Phật pháp.”

“Nếu ngay cả bản thân mình cũng không độ qua được vậy nói chi đến chuyện độ người khác?”

“Thế tôn.”

“Ta hiểu rồi.”

Giờ này khắc này, Tuệ Tâm thần tăng đã hiểu rõ toàn bộ.

Vào thời khắc quan trọng, hắn đã ngộ ra.

Chỉ tiếc chính là trước mắt hắn sắp chết rồi.

Đây là chuyện không thể nào xoay chuyển được nữa.

Chẳng qua là, hắn không những không để ý đến mà còn lộ ra nụ cười vui mừng.

Vào thời khắc này.

Bản thân hắn đã niết bàn.

Tự mình chính giác.

Mà vào thời khắc này, vị phật trước mắt lại hóa thành bản thân mình.

Sa sút.

Sa sút.

Vẫn sa sút như cũ.

Cái loại sa sút này làm cho Tuệ Tâm thần tăng dần dần quên đi tất cả.

Nhưng cũng chính sự quên đi tất cả này lại làm cho hắn ngộ ra cái Tĩnh thật sự.

Chỉ tiếc rằng.

Tất cả đều đã ván đóng thuyền hết rồi.

Nhưng hắn vẫn không hối hận bởi vì vào thời khắc cuối cùng, hắn cũng đốn ngộ.

Đốn ngộ, Đại thừa Phật pháp thật sự.

Cũng ngay vào lúc này.

Một giọng nói vang lên.

Bỗng nhiên vang lên.

“Tỉnh lại.”

Giọng nói vang lên.

Trong chốc lát.

Toàn bộ Tây châu ngừng lại.

Vào một canh giờ trước.

Ma vực cũng đột nhiên bộc phát ra thiên tai đáng sợ.

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ trước.

Nhưng điều làm cho các vị nhất phẩm không nghĩ đến chính là trận tai họa này đến quá đột ngột.

Cũng quá kinh khủng.

Toàn bộ mắt biển đã hoàn toàn bạo loạn, vì một tiếng rống giận dữ chấn vỡ mây xanh, khiến cho Ma hải hoàn toàn sôi trào.

Vào thời khắc này, yêu ma với số lượng lên đến ngàn vạn điên cuồng tiến lên từng bước xâm chiếm những luồng ma khí bị rò rỉ ra ngoài kia.

Hưng phấn đến điên cuồng.

“Là ma thần giáng thế.”

Có nhất phẩm mang vẻ mặt khó coi, giọng nói cũng run run.

Hơn nữa không chỉ có một vị ma thần.

Là ba đạo hư ảnh.

Mỗi một đạo hư ảnh đều tròn vạn trượng, đứng trong Ma hải dường như sắp giáng thế rồi.

“Đi mời Vương Triều Dương đến, bảo hắn mang kinh văn hoàn chỉnh đến, tất nhiên hắn sẽ có kinh văn thánh nhân hoàn chỉnh, không có kinh văn thì không áp chế được.”

Vô Trần đạo nhân hét to một tiếng, ông ta đi vào chỗ sâu trong Ma hải trấn áp tai họa.

Tranh thủ thời gian để Vương Triều Dương mang kinh văn thánh nhân đến.

Tất cả mọi người đều biết ba đại ma thần đã khôi phục, bọn họ vốn không có sức chống cự.

Duy chỉ có thể dựa vào kinh văn của đại thánh nhân.

Nếu không.

Sẽ tạo ra một trận tai họa lớn.

Bình Luận (0)
Comment