Thân là nhất phẩm, người kia cũng không ngốc, ông ta biết Vương Triều Dương đang nghĩ gì cho nên mới rời đi với vẻ không vui.
Nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ mượn cớ mà thôi.
Ông ta cực kỳ tức giận nhưng cũng biết rằng trước mắt không phải là lúc để tức giận, bản chép lại cũng không tồi, ít nhất có thể giải quyết được kiếp nạn trước mắt.
Đợi sau khi nhất phẩm rời đi.
Bên trong Thiên Địa Văn cung.
Vương Triều Dương lẳng lặng ngồi trong đại điện.
Một bóng dáng khác cũng xuất hiện nơi này.
Là Quý Nguyên.
Hắn đã bị Hứa Thanh Tiêu phạt phải chịu khổ lao ngục trong ba tháng, bây giờ đã gần qua hai tháng, Hoài Ninh thân vương không ngừng cầu xin với bệ hạ nên cuối cùng hắn cũng được miễn một tháng lao ngục khổ sai.
Cho nên mới có thể nhìn thấy lại ánh mắt trời.
Trong hai tháng này, sự thù hận đối với Hứa Thanh Tiêu mỗi ngày một tăng lên.
Hắn hận Hứa Thanh Tiêu thấu xương, hận không thể chẻ Hứa Thanh Tiêu ra thành tám mảnh.
Chỉ là hắn hiểu rõ dựa vào năng lực của hắn bây giờ, muốn giết Hứa Thanh Tiêu dường như là chuyện không thể nào.
Trong quá khứ, hắn tự tin lại cao ngạo là bởi vì hắn cảm thấy giữa mình và Hứa Thanh Tiêu chắc không kém bao nhiêu, nhất là về mặt vũ lực.
Hứa Thanh Tiêu đi đường vương đạo, hắn đi đường bá đạo.
Nhưng bây giờ hắn đã biết sự bá đạo của mình không có bất kỳ tác dụng gì bởi vì hắn không thể nào áp chế được Hứa Thanh Tiêu về mặt vũ lực, thế thì không thể nào bước theo con đường bá đạo được rồi.
Cho nên hắn đổi theo một suy nghĩ khác, áp đảo Hứa Thanh Tiêu từ mặt khác.
Mượn nhờ sức mạnh bên ngoài.
“Hư ảnh bên trong Ma hải thật sự là ma niệm chứ không phải là nguyên thân à?”
Quý Nguyên lên tiếng, hắn nhìn về phía Vương Triều Dương, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
“Không rõ nữa.”
Vương Triều Dương lên tiếng một cách lạnh nhạt, hắn ăn ngay nói thật, không nói dối chút nào.
“Nếu đã không rõ thì tại sao lại từ chối? Nếu như Ma hải thật sự xảy ra chuyện lớn vậy đối với Đại Ngụy ta mà nói cũng là điều cực kỳ bất lợi.”
Quý Nguyên lên tiếng, có hơi không hiểu được.
Bởi vì bất kể như thế nào thì nếu như Ma hải thật sự bộc phát thật, đối với vương triều Đại Ngụy mà nói thật sự chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Đứng ở góc độ của hắn thì tất nhiên không đồng ý cho lắm.
Câu này vừa dứt, Vương Triều Dương lắc đầu, hắn nhìn về phía Quý Nguyên nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Thái tử suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù bản thánh cũng không rõ cuối cùng Ma hải còn có Ma thần hay không.”
“Nhưng cho dù là có thì từ thượng cổ đến bây giờ, nếu như còn sống thì cũng không khỏe đến đâu.”
“Cho nên nếu như Ma thần có khôi phục lại thì đối với chúng ta mà nói, đây mới là chuyện tốt, kiểu Ma thần này nếu như có sống lại thì chúng sinh trong thiên hạ sẽ lâm vào khủng hoảng.”
“Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ mong mỏi có người nào đó đến cứu vớt bọn họ.”
“Trên đời này người có thể thật sự ra tay trừ nhất phẩm ra còn có thể là ai nữa? Hứa Thanh Tiêu sao? Bây giờ chẳng qua chỉ là Bán thánh tam phẩm, coi như hắn có thể đột phá lên Á thánh thì có sao nào?”
“Họa Ma thần này trừ phi là do chính bản thân thánh nhân đến, nếu không cơ hồ là chẳng thể nào trấn áp nổi chuyện này.”
“Còn bản thánh thì khác, chân kinh của đại thánh nhân còn có tác dụng hơn cả một vị thánh nhân thật, nếu như thật sự tai họa này có bộc phát thật thì bản thánh sẽ tế chân kinh thánh nhân ra. Đợi khi tất cả náo động, bách tính trong thiên hạ sẽ hoàn toàn tán thành ta.”
Vương Triều Dương nói ra ý nghĩ của mình.
Còn Quý Nguyên, hắn khẽ cau mày, hắn biết được kế hoạch của Vương Triều Dương nhưng hắn vẫn còn rất nhiều sự tò mò.
“Tuy ý nghĩ này rất tốt nhưng cuối cùng vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm, bây giờ lấy ra cũng được rồi, có cần thiết phải mạo hiểm như vậy không?”
Quý Nguyên lên tiếng, hắn vẫn còn có hơi lo lắng.
Cho rằng chuyện Vương Triều Dương muốn đạt được dân ý theo kiểu này có hơi mạo hiểm.
“Không.”
“Ta biết rồi, thái tử đang lo lắng chỉ vì có được chút dân ý mà như vậy thì có hơi gấp gáp.”
“Nhưng ngài biết đó, vì sao mà ta và ngài đều không thể áp chế được tên Hứa Thanh Tiêu này?”
Vương Triều Dương hỏi ngược lại.
Câu này vừa dứt, Quý Nguyên lại cảm thấy càng thêm tò mò, hắn nhìn về phía Vương Triều Dương với ánh mắt tò mò.
“Dân ý.”
“Thứ mà Hứa Thanh Tiêu mạnh nhất không phải là cảnh giới, cũng không phải là quyền thế trong triều đình.”
“Mà là dân ý.”
“Ở Đại Ngụy, dân chúng Đại Ngụy không một ai không tin phục Hứa Thanh Tiêu, thần hóa Hứa Thanh Tiêu, cho dù có gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm nào nhưng chỉ cần Hứa Thanh Tiêu có mặt ở đây thì sẽ biến tất cả từ nguy thành an.”
“Chính bởi vì điều này cho nên bên trong Đại Ngụy, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có làm gì thì cũng sẽ có người ủng hộ hắn, còn mặc kệ chúng ta có làm gì thì cũng không thể nào vượt qua Hứa Thanh Tiêu được.”
“Đây là kiếm dân tâm, nếu như dễ dàng lấy ra như vậy thì người trong thiên hạ đều sẽ sinh ra loại suy nghĩ này, đến lúc đó sẽ càng không thể nào đánh bại được Hứa Thanh Tiêu.”
“Còn lần này bất luận Hứa Thanh Tiêu có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào giải quyết được họa Ma thần này.”
“Nhưng chúng ta có thể mượn nhờ kinh văn thánh nhân, trừ phi là bảy đại Ma thần đều cùng khôi phục lại, nếu không tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.”
“Chỉ cần người đời phát hiện ra Hứa Thanh Tiêu không phải thần thì đối với hắn mà nói, con át chủ bài lớn nhất sẽ không còn nữa.”
“Trước mắt, việc cần phải làm chính là liên tục đả kích hắn.”
“Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian rồi, từ xưa đến nay những chuyện hỗn loạn này chưa bao giờ xuất hiện, cần phải nhanh chóng giải quyết những chuyện nhỏ này.”
“Nếu như bị chuyện kiểu này vướng tay vướng chân thì đây mới là sự tổn thất thật sự.”
Vương Triều Dương nói với vẻ bình tĩnh.
Câu này vừa dứt, Quý Nguyên khẽ gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Vương Triều Dương lại nhìn về phía Quý Nguyên với vẻ mặt bình tĩnh:
“Thái tử, mấy chuyện này phải xứ lý như thế nào đây?”
Vương Triều Dương hỏi.
“Không có gì bất ngờ xảy ra cả, sắp đến rồi.”