Quý Nguyên đáp lại:
“Tốt, động tác của chúng ta cần phải nhanh lên, vương triều Đại Ngụy không nên để một nữ nhân làm chủ, thái tử ngài cần đăng cơ sớm một chút, chỉ cần ngài thành công đăng cơ, một tên Hứa Thanh Tiêu mà thôi, trong mắt chúng ta cũng không xem là gì.”
“Trước mắt, Nho đạo có ta, Tiên đạo có Thất Tinh đạo tông, vương triều Đại Ngụy đều ủng hộ ngài, sau lưng thái tử lại còn cố vô số thế lực lại còn được sự cho phép về mặt thân phận, muốn thu đế vị về tay cũng không phải là chuyện gì khó.”
Vương Triều Dương hài lòng khẽ gật đầu.
Hắn không quan tâm đến quyền lực của Đại Ngụy, hắn đến Đại Ngụy chỉ vì muốn phát dương Nho đạo, hắn muốn trở thành thánh nhân đời thứ sáu của thời đại này.
Mà muốn thành thánh thì nhất định phải dựa vào vương triều Đại Ngụy, nếu không chỉ dựa vào mình hắn đi mở rộng thánh đạo dường như là chuyện không thể nào.
Chỉ là nhắc đến điểm này, Quý Nguyên lại không nhịn được lắc đầu:
“Thất Tinh đạo tông có biến.”
Quý Nguyên lên tiếng.
“Thay đổi gì à?”
Vương Triều Dương có hơi tò mò.
“Bọn họ còn cần đến bản hoàng là vì muốn tìm được chân kinh Đạo môn.”
Quý Nguyên trả lời.
“Chân kinh Đạo môn? Là kinh văn trong tay Hứa Thanh Tiêu?”
Vương Triều Dương có hơi tò mò.
“Ừ.”
Câu này vừa dứt, Vương Triều Dương có hơi trầm mặc.
Chẳng qua suy nghĩ một hồi, Vương Triều Dương lại lên tiếng nói:
“Chuyện này cũng đơn giản thôi, nhìn thế cục bây giờ thì nếu như Tiên môn thật sự áp chế không nói vậy chúng ta lại ra tay, sau khi thắng được dân ý là đã có tư cách đấu với Hứa Thanh Tiêu một trận.”
“Dù sao thái tử cũng là hoàng thất chính thống của Đại Ngụy, về mặt vũ lực áp chế không nổi nhưng về mặt thế lực thì không phải là không thể nào áp chế được, chỉ là, nói qua nói lại thì nếu muốn áp chế Hứa Thanh Tiêu, điều trước tiên cần làm chính là diệt dân ý của Hứa Thanh Tiêu.”
Vương Triều Dương nói như thế.
Còn Quý Nguyên, hắn cũng hiểu được ý của đối phương.
Kẻ địch chung của hai người chính là Hứa Thanh Tiêu, còn muốn thật sự đánh bại được Hứa Thanh Tiêu thì nhất định phải tiêu diệt được con át chủ bài lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu.
Mà con át chủ bài lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu là gì?
Còn không phải là dân ý à?
Bách tính trong thiên hạ đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu cho nên mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng đều đứng về phái thắng lợi, cho nên nhất định phải làm sự ảnh hưởng của Hứa Thanh Tiêu trong dân chúng yếu đi.
Trước mắt, chuyện Ma hải xem như là cơ hội ngàn năm có một.
Quý Nguyên đi rồi.
Trong Thiên Địa Văn cung.
Vương Triều Dương cũng đứng dậy rời đi, hắn đi đến tiểu thế giới, thắp một nén hương lên.
Rất nhanh sau đó, khói hương đã ngưng tụ thành một cái bóng mờ mờ xuất hiện trước mặt hắn.
“Tôn thượng, mọi chuyện đã xong xuôi.”
Vương Triều Dương nói với vẻ rất cung kính.
“Rất tốt.”
“Triều Dương, đi lấy chân kinh đại thánh nhân đến đây.”
“Lúc nào Ma hải cũng có thể xảy ra chuyện, Ma thần xuất thế, ngươi cần tế chân kinh ra vào thời khắc quan trọng nhất để áp chế bạo loạn.”
“Chẳng qua phải đợi đến sau khi Hứa Thanh Tiêu ra tay mới có thể ra tay, diệt trừ hình tượng vô địch của hắn trong mắt dân chúng, một mũi tên bắn hai con nhạn.”
“Hơn nữa cũng không cần phải nhằm vào Hứa Thanh Tiêu quá, sau trận chiến này, Hứa Thanh Tiêu sẽ phải chịu sự phản phệ của dân ý, không cần chú ý đến nhiều.”
Giọng nói vang lên, nói cho Vương Triều Dương kế hoạch tiếp theo.
“Đã rõ.”
“Mong tôn thượng an tâm.”
Vương Triều Dương khẽ gật đầu.
Ma hải là một kế hoạch, một kế hoạch nhắm vào người trong thiên hạ, Hứa Thanh Tiêu chẳn qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Trước mắt việc hắn cần phải làm chính là chờ đợi Ma hải hoàn toàn bùng nổ, đợi dân chúng trong thiên hạ sinh ra sự sợ hãi, lúc bọn họ biết được Hứa Thanh Tiêu không phải thần.
Lúc này hắn bước đến là có thể kết thúc được tất cả.
Đánh vỡ thần thoại của Hứa Thanh Tiêu, dựng nên thần thoại của mình.
Kế hoạch hoàn mỹ.
Ầm.
Cũng vào thời khắc này.
Ma hải lại phát ra âm thanh khủng bố một lần nữa.
Âm thanh này dường như đến từ vực sâu, truyền tới từ mười tám tầng địa ngục đến khắp cả Trần giới.
Vô số người cảm ứng được sự tiếng gầm thét đáng sợ trong âm thanh này.
Là Ma thần khôi phục.
Giờ khắc này, vô số yêu ma sống lại. Chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã đánh về phía Ma hải, muốn đánh cắp tạo hóa.
Đông châu, Nam châu, Bắc châu, Tây châu, Trung châu, tất cả các thế lực đều cảm nhận được khí tức đáng sợ kia.
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu tu sĩ bay về phía Ma hải.
Thái Thượng tiên tông.
Một bóng dáng xuất hiện, trong chốc lát, một giọng nói như tiếng sấm vang lên:
“Truyền lệnh của chưởng giáo, từ lục phẩm trở lên chạy đến Ma hải bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ.”
Giọng nói vang lên.
Từng chùm kiếm quang phóng lên tận trời, bay về phía Ma hải.
Trảm Thiên kiếm tông.
Cũng giống như vậy.
Vào thời khắc này, thất đại thiên môn không do dự chút nào, cho dù là Thất Tinh đạo tông cũng hiểu được nếu như Ma hải bùng nổ thì hậu quả mang đến sẽ như thế nào.
Không ai dám làm loạn.
Tu sĩ trên lục phẩm khống chế các loại pháp khí nhanh chóng chạy đến Ma hải.
Vương triều Đại Ngụy.
Trong quân doanh.
Có liệt mã nhanh chóng lao đến, là một vị vương.
“Truyền lệnh của bệ hạ, ba quân nghe lệnh, trấn thủ biên cảnh, nhanh!”
Tiếng rống vang lên.
Trăm vạn đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, bây giờ Ma hải bùng nổ tai họa, không ai có thể may mắn thoát khỏi, vô số tướng sĩ chạy đến biên cảnh.
Tương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng không thoái thác.
Đến lúc này, không ai có thể tránh khỏi kiếp nạn lớn này.
Giờ khắc này.
Ma hải.
Vô Trần đạo nhân siết Vô Thượng pháp ấn, ông ta và bảy vị nhất phẩm cùng nhau trấn áp Ma hải.
Nhưng ma khí cũng điên cuồng mãnh liệt lao về phía mắt biển.
Bên trong gió lốc, hư ảnh của ba vị Ma thần lại càng ngày càng ngưng thật.
Từng sợ khí tức giống như núi cao, tràn ra ngoài từ bốn phương tám hướng.
Khiến cho người ta cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Những nơi mà nó đi đến không ai không sợ, không ai không khiếp đảm.