Đối với chuyện như thế này, ai cũng chẳng thể một lòng.
Chỉ có thể chứng minh rằng lòng người phức tạp, tất cả những nạn tai đều tạo ra bởi lòng người, vòng đi vòng lại chỉ có vậy.
Ông ta rất bất đắc dĩ, hoàn toàn hiểu rõ đạo lý thịnh cực tất suy này, cũng là một phần nội dung bên trong Đạo đức kinh.
Thế nhưng, điều này đã vô dụng rồi.
Kiếp nạn sẽ đến thôi.
Tuyệt vọng.
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ chỉ tràn ngập sự tuyệt vọng.
Còn có một loại cảm giác bất lực.
Cảm giác bất lực thật sâu sắc.
Vương triều Đại Ngụy.
Thiên Địa Văn cung.
Vương Triều Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm về hướng Ma hải.
Hắn đứng chắp tay.
Trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin.
Hắn nhìn thấy được ma khí nơi đó tràn ngập, xông thẳng lên trời.
Hắn cũng biết.
Tiếp theo đây sẽ đến phiên hắn xuất hiện.
Trong lúc nguy nan nhất cứu vớt chúng sinh trong dầu sôi lửa bỏng.
“Hứa Thanh Tiêu, ta xem ngươi dựa vào cái gì mà đấu được với ta.”
“Chân kinh đại thánh nhân sẽ làm cho người trong thiên hạ biết, cuối cùng người đứng đầu Nho đạo mạnh mẽ cỡ nào.”
Trong lòng Vương Triều Dương vang lên một âm thanh tự tin.
Nhưng vào lúc này.
Keng.
Một tiếng chuông vang lên.
Vọng đến từ Tây châu.
Tiếng chuông vang vọng khắp toàn bộ trần giới.
Trong chốc lát, trong Thiên Địa Văn cung, ánh mắt Vương Triều Dương tràn đầy sự ngạc nhiên.
Hắn nhìn lướt qua tất cả, không biết có chuyện gì đang xảy ra, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kì.
Không chỉ có hắn.
Rất nhiều thế lực cũng không nhịn được mà tò mò nhìn qua.
Bên trong Ma hải.
Ánh mắt của các vị nhất phẩm đồn thời nhìn về phía Tây châu, cho dù là đám người Già Lam thần tăng thì cũng không nhịn được mà nhìn về phía Tây châu.
Trong ánh mắt toát lên vẻ tò mò cực kỳ.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng chuông vang vọng giữa trời đất.
Có hơi quái lạ.
Cũng ngay vào lúc này.
Một âm thanh to lớn vang vọng khắp trần giới:
“Ta là Hứa Thanh Tiêu, hôm nay đến Tây châu này truyền Đại thừa Phật pháp.”
Theo giọng nói kia vang lên.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều đột nhiên thay đổi:
“Là Thủ Nhân.”
“Hứa thánh?”
“Đại thừa Phật pháp?”
“Điều này.”
Các vị nhất phẩm kinh ngạc trừng to đôi mắt, bọn họ không ngờ vào thời khắc quyết định này, lại là do Hứa Thanh Tiêu đứng ra.
Hơn nữa còn tuyên bố truyền Đại thừa Phật pháp?
“Đây là chuyện không thể nào.”
“Phật pháp không lớn không nhỏ, cho dù thế tôn có phật tâm nhưng cũng không thể sáng tạo ra Đại thừa Phật pháp.”
Già Lam thần tăng lên tiếng, ông ta có hơi ngẩn ra, trả lời lại ngay lập tức, cho rằng phật không phân lớn nhỏ.
Nhưng câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân lại cùng nhau nhìn về phía Già Lam thần tăng, trong mắt có sự tức giận.
Đều đã đến lúc này rồi mà còn phản bác Hứa Thanh Tiêu?
Ăn no không có chuyện gì làm hay sao?
“A di đà phật, Già Lam, ...”
Thần tăng Thiên Trúc tự lên tiếng, ông ta nhìn về phía Già Lam nói như vậy.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người nhìn xuống phía dưới, Già Lam thần tăng có hơi chột dạ, ông ta không dám nói lung tung để tránh cho ông ta thật sự bị vây công.
Mà cùng lúc này.
Trên đất Tây châu.
Ở một nơi hoang vu.
Tuệ Tâm mở đôi mắt ra.
Xung quanh cơ thể hắn được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu vàng kim.
Nơi có ánh sáng tràn ra đều lộ ra sức sống bừng bừng, hóa thành ốc đảo.
Một bóng dáng đã xuất hiện trước mặt Tuệ Tâm.
Là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn đứng ở trước mặt Tuệ Tâm mang theo vẻ mỉm cười, nhưng lại lộ ra vẻ thần thánh vĩ đại.
“Tuệ Tâm.”
“Chắc ngươi đã rõ Đại thừa Phật pháp là như thế nào rồi chứ?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn hỏi Tuệ Tâm.
Nghe thấy giọng nói này.
Tuệ Tâm chắp tay trước ngược, quỳ lại trước mặt Hứa Thanh Tiêu:
“Thế tôn.”
“Đệ tử đã ngộ ra được.”
Tuệ Tâm lên tiếng.
Gật gật đầu.
“Đại thừa Phật pháp là như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hỏi.
Câu này vừa dứt, Tuệ Tâm đang quỳ lại trên mặt đất lập tức lên tiếng:
“Cái gọi là Đại thừa Phật pháp chính là nên tự độ bản thân trước rồi mới độ cho người khác.”
“Vứt bỏ hết tất cả thành kiến, sẽ có thể thấy được Đại thừa Phật pháp.”
Tuệ Tâm đáp lại, nói chân lý ra.
Muốn độ thì độ mình trước rồi mới có thể độ người khác.
Ngay cả bản thân cũng không độ hóa được thì còn nhắc đến Đại thừa Phật pháp gì nữa.
“Rất tốt.”
“Ngươi đã hiểu rõ thế nào là Đại thừa Phật pháp.”
“Vậy hôm nay ta sẽ truyền tâm pháp quan trọng của Đại thừa Phật pháp cho ngươi.”
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây.
Sau đó chầm chậm lên tiếng:
“Ta là Hứa Thanh Tiêu, hôm nay sẽ truyền Đại thừa Phật pháp.”
Giọng nói vang lên truyền ra khắp cả Trần giới.
Giờ khắc này.
Bàn chân Hứa Thanh Tiêu sinh ra cửu phẩm kim liên, bồ đề thần thụ dập dờn sau lưng, ánh sáng bao phủ tất cả.
Phật quang xông lên trời.
“Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.”
Âm thanh tụng kinh to lớn vang lên.
Vang vọng đến khắp cả đất trời.
Đây là tâm kinh.
Kinh văn chí cao của Phật môn.
Tiếng kinh văn được tụng ra, Tuệ Tâm cũng lắng nghe một cách nghiêm túc.
Giờ này khắc này.
Phật quang vô lượng tách ra từ thân thể Hứa Thanh Tiêu.
Bao la như nước trông biển rộng, bao phủ toàn bộ Tây châu.
Trên bầu trời, chân thân như lai xuất hiện chiếu rọi khắp nơi.
Tiếng kinh tụng to lớn, mỗi một chữ đều hóa thành từng ánh mặt trời treo trên vòm cao.
“Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ, tưởng, hành, thức, diệt phục như thị.”
“Xá lợi tử! Thị chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.”
Theo tiếng tụng kinh không ngừng của Hứa Thanh Tiêu.
Phật quang càng ngày càng kinh khủng.
Mà vào thời khắc này, phật liên dưới chân Hứa Thanh Tiêu cũng sinh ra tam phẩm.
Toàn bộ Tây châu, tất cả mọi ngừii đều nghe được phật kinh mênh mông vô cùng này.
Bất luận là bách tính hay là tăng nhân, ai nấy cũng đều bị sự hùng vĩ kia chấn trụ.
Trong Thiên Trúc tự, từng vị tăng nhân quỳ lạy trên mặt đất, nhất là một vài lão tăng, bọn họ sững sờ ngay tại chỗ, nghe được kinh văn này, trên mặt lộ ra vẻ chấn động không gì sánh nổi.
“Đại thừa phật kinh.”
“Đây là Đại thừa Phật pháp.”
“Thế tôn thật sự hiểu được Đại thừa Phật pháp.”
Các vị tăng nhân chấn động chỉ vào tất cả những chuyện này, trong mắt chấn kinh, lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
Ầm ầm ầm.
Vào thời khắc này, mỗi một tòa chùa miếu đều bộc phát ra phật quang vô lượng, diễn hóa ra từng vị phật đà.
Xuất hiện sau lưng Hứa Thanh Tiêu.