Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1289 - Chương 1289: Đại Thừa Phật Pháp Hiện Ra, Tuệ Tâm Nhất Phẩm, Bảy Đại Ma Thần Triều Bái Hứa Thanh Tiêu (5)

Chương 1289: Đại Thừa Phật Pháp Hiện Ra, Tuệ Tâm Nhất Phẩm, Bảy Đại Ma Thần Triều Bái Hứa Thanh Tiêu (5)

Khí tức Ma thần quét ngang toàn bộ Ma hải, ma khí của toàn bộ Ma hải cũng tràn ra bên ngoài, vào thời khắc này, tất cả những yêu ma đụng vào ma khí của Ma hải đều trở nên điên cuồng.

Đây là thiên địa âm lực, có thể giúp bọn chúng biến hóa to lớn, cũng sẽ làm cho bọn chúng hoàn toàn quên đi bản thân mình.

Đại loạn đã triệt để xuất hiện.

“Thỉnh kinh văn thánh nhân Nho đạo.”

“Nếu không, thật sự sẽ gây ra sai lầm lớn.”

Giờ khắc này, Vô Trần đạo nhân hét lớn một tiếng, ông ta đã cảm nhận được sức mạnh Ma thần một cách rõ ràng.

Cũng chính bởi vì vậy mà ông ta cũng càng thêm hiểu họa Ma thần đáng sợ đến nhường nào.

Bảo người ta đi tìm Vương Triều Dương.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Ầm.

Một con chân long bay ra từ bên trong mắt biển, hóa thành hình thái đầu rồng thân người.

Từng sợi uy áp tràn ra như thái cổ thần sơn ép cho tất cả mọi người đều không thở nổi, mười hai vị nhất phẩm cũng cảm nhận được một loại uy áp không có gì sánh nổi.

Đến từ sâu trong chính linh hồn.

Bọn họ sợ hãi, cực kì hoảng loạn, toàn thân run rẩy.

Ma thần thượng cổ.

Đã sống lại.

Không, nói đúng hơn thì đã sắp khôi phục rồi.

Yêu ma điên cuồng vui mừng, nếu như đứng từ trên trời nhìn xuống thì sẽ phát hiện có một lượng yêu ma vô cùng vô tận đang chạy về phía Ma hải.

Trông có vẻ cực kỳ kinh khủng khiếp người.

Ma khí ngập trời quét ngang toàn bộ Trần giới, mọi người đều cảm nhận được, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Đây là kiếp nạn lớn.

Kiếp nạn lớn thật sự.

“Nhanh đi mời đi.”

Vô Trần đạo nhân vội vã rống to, bảo người nhanh chạy đến vương triều Đại Ngụy.

Trước mắt, hi vọng duy nhất chính là chân kinh của đại thánh nhân.

Tất cả mọi thứ còn lại đều không thể nào trấn áp được chuyện bạo động của Ma hải.

Chỉ là rất nhanh, tin tức bất hạnh truyền đến.

Ma hải đã bị phong tỏa, bọn họ vốn chẳng thể nào đi ra được.

Có pháp trận kết giới đang vây nhốt bọn họ.

Hơn nữa còn không chỉ như vậy.

Trên bầu trời mắt biển, tồn tại hình đầu rồng thân người đột nhiên há to miệng, âm lực giữa trời đất như dòng nước lũ chảy vào miệng hắn.

Hắn đang điên cuồng thôn phệ những âm lực này.

Đang dần dần khôi phục.

Âm lực gia trì từ bốn phương tám hướng làm cho hắn có được sự biến hóa cực lớn.

Đại nạn đến rồi.

Ánh mắt Vô Trần đạo nhân trở nên hung mãnh vô cùng, lửa giận đọng lại hồi lâu của ông ta đã hoàn toàn bộc phát vào thời khắc này.

“Già Lam, đây là kết quả mà ngươi muốn thấy?”

“Ngươi vì lòng ích kỷ của bản thân mình mà khiến cho Ma thần phục sinh, ngươi muốn hại chết chúng sinh trong thiên hạ sao.”

Vô Trần đạo nhân gầm thét, ông ta nhìn chằm chằm về phía Già Lam thần tăng bằng ánh mắt hung ác, trong mắt tràn ngập sự thù hận, sự thù hận vô cùng vô tận.

Không chỉ có ông ta, các vị nhất phẩm còn lại cũng thế, bọn họ đã không thể rời khỏi Ma hải được nữa.

Không thể nào ngăn cản được kiếp nạn lớn này, tất nhiên họ sẽ muốn trút hết tất cả sự phẫn nộ lên người Già Lam thần tăng.

Đối mặt với sự chỉ trích của đám người, Già Lam thần tăng trầm mặc không nói, ông ta biết mình đã phạm phải một sai lầm to lớn.

Bây giờ chỉ có thể chắp tay trước ngực nói:

“A di đà phật, bần tăng tự biết nghiệp chướng nặng nề, kiếp nạn này bởi vì bần tăng mà có, hôm nay bần tăng sẽ viên tịch, dùng phật pháp trấn áp.”

Già Lam thần tăng lên tiếng nói, nói xong lời này, toàn thân ông ta toát ra đầy phật quang màu vàng kim.

Muốn viên tịch để phong ấn Ma thần.

Nhưng vào lúc này, giọng của Kiếm Vô Cực lại vang lên:

“Không thể.”

“An tâm tĩnh thần, chúng ta đều đang bị ảnh hưởng đến.”

Kiếm Vô Cực lên tiếng nhắc nhở.

Trong lúc nhất thời đám người đều sửng sờ, rất nhanh sau đó bọn họ đã nhận ra rằng tâm trạng mình đang xảy ra vấn đề.

Mặc dù trong lòng bọn họ có oán hận Già Lam thần tăng nhưng cũng không thể nào đột nhiên bùng nổ cảm xúc vào thời khắc này.

Hiển nhiên là có vấn đề.

“Vị Ma thần này có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người.”

“Cẩn thận một chút.”

Kiếm Vô Cực lên tiếng nhắc nhở mọi người chú ý.

Trong phút chốc, đám người an tâm tĩnh thần lại, cũng ngăn cản chuyện viên tịch của Già Lam thần tăng.

“Đến cả chúng ta mà cũng bị ảnh hưởng, vậy nếu như hắn thật sự hồi phục lại, chỉ sợ thiên hạ sẽ phải chịu cảnh tai kiếp vô cùng.”

Vô Trần đạo nhân lo lắng, ông ta không thấy may mắn vì mình có thể tỉnh táo lại mà ngược lại lại càng thêm sầu lo.

Ông ta nói không sai.

Đến cả nhất phẩm cũng ảnh hưởng đến được.

Vậy chẳng phải chúng sinh trong thiên hạ sẽ trực tiếp bị mê hoặc đánh mất bản thân luôn hay sao?

“Ta đã hiểu rồi.”

Có người bỗng nhiên lên tiếng, chỉ về phía Ma thần đầu rồng thân người nói:

“Đây là Ma thần Căm Hận, đầu rồng thân người, vị Ma thần này do sức mạnh căm hận diễn hóa thành, nếu như hắn xuất thế, sẽ mang đến nỗi oán hận vô cùng vô tận, ai nấy cũng đều sẽ căm hận tất cả, từ đó sinh ra giết chóc.”

Có nhất phẩm lên tiếng nói ra lai lịch của vị Ma thần này.

Câu này vừa dứt, đám người cũng tĩnh ngộ.

Nhưng có biết thì cũng vô dụng thôi, ngược lại lại càng làm cho đám người càng thêm áp lực.

“Đã không ngăn được rồi.”

“Hắn đã thành hình, sắp khôi phục rồi, sẽ mang đến mầm tai vạ to lớn.”

“Trừ phi Vương Triều Dương đem chân kinh đại thánh nhân đến, nếu không không ai có thể tránh được kiếp nạn lớn này cả.”

Có người lên tiếng đưa ra kết luận.

Mấy người Vô Trần đạo nhân có vẻ hơi trầm mặc.

“Cuối cùng bần đạo cũng đã hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là mệnh trời đã định.”

Vô Trần đạo nhân lắc đầu, ông ta hít sâu một hơi rồi nói ra một câu như vậy.

Tất cả những điều này thật ra đều cả cách để ngăn cản.

Nếu như Già Lam thần tăng không làm như vậy.

Nếu như Vương Triều Dương có thể lấy kinh văn thánh nhân ra vào thời khắc quyết định.

Vậy thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Nhưng vấn đề là vì muốn phát dương Phật môn mà Già Lam thần tăng đã không từ thủ đoạn, dẫn đến nguyên nhân gây nên chuyện này.

Bây giờ Vương Triều Dương lại còn muốn kiếm món lợi từ đó, dẫn đến hậu quả không thể đo lường được.

Bình Luận (0)
Comment