Đối mặt với Tuệ Tâm.
Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn hóa phàm đến đây thật ra là muốn để cho Tuệ Tâm dứt bỏ thành kiến trong lòng, quên đi tất cả.
Bây giờ Tuệ Tâm đã buông xuống tất cả thành kiến, hoàn toàn thay da đổi thịt.
Cũng chính vì vậy mà hắn đã lĩnh ngộ được Đại thừa Phật pháp, bước vào nhất phẩm Phật môn.
Đây là tạo hóa của bản thân Tuệ Tâm.
Có thiên phú lĩnh ngộ.
Nếu như không có thiên phú thì cũng không có cách nào để lĩnh ngộ được Đại thừa Phật pháp.
“Không cần cảm tạ ta, là chính ngươi đã tìm thấy Đại thừa Phật pháp.”
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi lên tiếng.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về hướng Ma hải.
Trong hai tháng này, hắn cũng có nghe nói chuyện của Ma hải.
Nhưng vì truyền lại Đại thừa Phật pháp mà hắn chỉ có thể tạm thời mặc kệ.
Đại thừa Phật pháp mang ý nghĩa rất lớn.
Điều này không chỉ là thứ khiến cho hắn tấn thăng lên nhất phẩm mà cũng không phải là thứ khiến Tuệ Tâm tấn thăng lên nhất phẩm.
Điều quan trọng chính là phổ độ chúng sinh.
Duy chỉ có phổ độ chúng sinh mới có thể giải quyết được hết tất cả tai họa.
Nếu không, chỉ vẻn vẹn dựa vào một nhóm người thì không thể nào thật sự chống lại tai họa lâm đầu được.
Cầu người không bằng cầu mình.
Đây cũng là tâm pháp quan trọng của Đại thừa Phật pháp.
“Tuệ Tâm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy đi vào thế gian mở rộng Đại thừa Phật pháp, kiến tạo chùa miếu trong vương triều Đại Ngụy, truyền lại tác dụng của phật pháp.
“Ngươi có đồng ý cứu vớt chúng sinh, truyền thừa Phật pháp không?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nhìn về phía Tuệ Tâm nói vậy.
“Bần tăng nguyện ý.”
Tuệ Tâm quỳ trên mặt đất, hắn biết như vậy là có ý gì.
Phật môn đã nghĩ hết tất cả mọi cách để tiến vào Trung châu, ngày hôm nay Hứa Thanh Tiêu lại chủ rộng mở của Trung châu khiến cho Đại thừa Phật pháp vào trú ngụ.
Đây mới thật sự là trí tuệ vô thượng, cũng là bồ đề vô thượng.
Trước đó không cho Phật môn vào ở là vì phật pháp trước đó vẫn là tiểu thừa phật pháp.
Mà bây giờ mở rộng của nhà chính là vì Phật môn đã nắm giữ được Đại thừa Phật pháp.
Đối với Phật môn, Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ ý kiến gì, hắn chỉ có ý kiến với phật pháp của họ mà thôi.
Đợi sau khi Tuệ Tâm phản ứng lại.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu đã vang lên lần nữa:
“Đi thôi.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Tuệ Tâm nói vậy.
“Thế tôn, đi nơi nào?”
Tuệ Tâm hỏi lại.
“Ma hải.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng một cách lạnh nhạt.
Câu nói vừa dứt, bóng dáng của hắn đã biết mất không thấy đâu nữa.
Tuệ Tâm không nói nhiều, hắn cung trực tiếp đi theo.
Dường như chỉ mất khoảng nửa khắc đồng hồ.
Ma hải.
Một đạo hư ảnh mở cánh cửa hư không ra.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện trên bầu trời.
Hắn tới nơi này là muốn phối hợp với Tuệ Tâm trấn áp tai họa Ma hải.
Vào thời khắc này, bảy đại Ma thần cuồng bạo không ngừng.
Hư không run rẩy.
Làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Điều may mắn chính là sau khi phật quang màu vàng kim xuất hiện, phật pháp xông lên trời tạo ra những cảnh tượng lạ thường.
Người đời đưa mắt nhìn sang.
Bên trong ma hai, Già Lam thần tăng kinh ngạc nhìn thấy tất cả.
Phật quang này còn óng ánh hơn so với trước đó.
Tuệ Tâm đã tấn thăng lên nhất phẩm.
Bất luận là như thế nào thì đối với Phật môn mà nói, đây chính là một chuyện tốt.
Đám người Vô Trần đạo nhân lộ nét vui mừng.
Vào thời điểm này mà Phật môn lại có thêm một vị nhất phẩm, đây chính là một chuyện vui lớn, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu còn truyền Đại thừa Phật pháp, được Phật môn tín ngưỡng.
Nghĩ lại chắc không bao lâu nữa, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ hoàn thành sự nhảy vọt cực hạn.
Thậm chí ông ta còn đoán Hứa Thanh Tiêu có thăng lên nhất phẩm cũng là chuyện không đáng kể.
Chẳng qua có thể trấn áp Ma thần hay không vẫn là một ẩn số.
Theo sự xuất hiện của kim quang.
Tuệ Tâm cũng xuất hiện.
Phật quang trên người hắn xông lên trời, sau lưng còn diễn hóa ra một vị phật đà, hắn đánh một chưởng xuống muốn dừng lại sự náo động.
Uy áp của nhất phẩm lại cộng thêm chân thân phật đà do Đại thừa Phật pháp diễn hóa ra.
Cứng rắn trấn áp lại trận bạo loạn.
“Rống.”
“Rống.”
Bảy đại Ma thần cũng không bị trấn áp mà ngược lại lại còn gầm thét liên tục.
Cho dù là uy lực của nhất phẩm cũng khó có thể áp chế được Ma thần.
Đây là Ma thần thượng cổ.
Chỉ dựa vào một vị nhất phẩm vừa tấn thăng thôi chỉ sợ khó có thể thành công áp chế được.
Tuệ Tâm cũng hiểu không phải hắn không đủ năng lực mà là tâm kinh không có trong tay hắn, hắn vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ.
Nếu như hoàn toàn lĩnh ngộ, hắn đủ tự tin rằng bản thân có thể trấn áp được cuộc bạo động này.
“Tuệ Tâm, tụng niệm kinh văn, còn lại cứ giao cho ta.”
Mà ngay vào lúc này.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên, hắn xuất hiện bên cạnh Tuệ Tâm bảo hắn tụng niệm tâm kinh, còn bản thân lấy bút Xuân Thu để viết tâm kinh ra trấn áp bạo động.
Mặc dù không biết loại phương pháp này có thể có ích hay không nhưng ít ra đây cũng là một cách.
Nhưng mà, dị biến đã xảy ra.
Còn chưa đợi Tuệ Tâm kịp lên tiếng.
Dưới sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu.
Bảy đại Ma thần đột nhiên thế mà lại an tĩnh lại.
Đúng vậy.
Bảy đại Ma thần đã an tĩnh lại.
Bên trên bầu trời.
Hứa Thanh Tiêu vừa mới xuất hiện nhìn về phía Ma hải.
Hắn còn chưa nói câu nào thì bảy đại Ma thần đã đột nhiên an tĩnh lại.
Mọi người tò mò.
Mấy người Vô Trần đạo nhân, Kiếm Vô Cực, Lâm Trận, Già Lam thần tăng cũng hết sức tò mò.
Không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Sao đang yên đang lành lại trở thành như vậy?
Nhưng tiếp sau đó, lại có một chuyện xảy ra làm cho đám người kinh ngạc.
Bảy đại Ma thần.
Nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Chậm rãi quỳ xuống.
Mà vào thời khắc này.
Một tiếng rống ngút trời cũng nổ vang trong đầu Hứa Thanh Tiêu.