Câu này vừa dứt, trong chốc lát, Hoài Ninh thân vương sững sờ, ông ta chưa bao giờ nghe qua kiểu quy tắc này.
Hình bộ Thượng thư cũng lập tức tỉnh ra.
Ông ta lập tức đứng dậy chậm rãi nói:
“Trong luật pháp Hình bộ Đại Ngụy đúng là có điều luật như vậy.”
Ông ta mở miệng bổ sung.
Chỉ là khi vừa nói xong, Hoài Ninh thân vương lập tức hiểu rõ đây là đang bao che.
“Trương Tĩnh, bản vương khuyên ngài trước khi nói chuyện thì phải nghĩ cho rõ ràng trước.”
“Khi nào thì luật lệ Đại Ngụy lại có điều luật như vậy?”
Hoài Ninh thân vương nhìn về phía Trương Tĩnh nói vậy.
Mà Trương Tĩnh thì lại nhìn về phía Hoài Ninh thân vương, trong mắt toát lên vẻ bình tĩnh và kiên định.
“Có luật lệ này hay không lão phu rõ hơn vương gia nhiều.”
Trương Tĩnh lên tiếng, ông ta cũng không sợ Hoài Ninh thân vương, dù sao Hứa Thanh Tiêu đã nói đến mức này rồi, ông ta cũng đã chọn lựa xong.
Cùng lắm thì bị bãi quan thôi, bây giờ tuổi tác cũng đã cao, có vài thứ đã không còn để tâm đến nữa, nếu như thật sự không ổn vậy thì cứ cáo lão hồi hương là được.
Sợ gì chứ?
“Bệ hạ.”
Ngay sau đó, Hoài Ninh thân vương không thèm để ý đến Trương Tĩnh mà nhìn về phía Nữ đế.
Để Quý Linh ra mặt.
Nhưng vào lúc này, Quý Linh cũng đã hiểu cuối cùng Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ gì rồi.
Hắn chủ động thừa nhận là hi vọng chuyện này không trở thành sơ hở của nàng, hôm nay Hứa Thanh Tiêu dám trắng trợn xuất hiện chính là vì muốn ngã bài tất cả.
Nàng đã hiểu.
Vì vậy, Quý Linh lập tức lên tiếng nói:
“Trong luật lệ Đại Ngụy đúng là có một điều như vậy, là ý của trẫm.”
Quý Linh lên tiếng tỏ rõ thái độ.
Không sai, đang bao che đấy.
Hoàng đế Đại Ngụy tự mình bao che cho Hứa Thanh Tiêu, ngươi còn có thể thế nào? Ngươi còn muốn gì nữa?
Không phục à?
Không phục thì cũng phải phục cho ta
Trong phút chốc, Hoài Ninh thân vương ngây ngẩn cả người.
Ông ta không biết nên nói gì.
“Mong bệ hạ nghĩ lại.”
“Nếu như điều này được thông qua chỉ sợ sẽ phải rước lấy những phiền toái ngập trời, nếu như điều này được thông qua, vậy có phải là nói bản thánh cũng có thể tu luyện dị thuật?”
Ngay vào lúc này, giọng của Vương Triều Dương vang lên.
Hắn nhìn về phía Nữ đế nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn không muốn thừa nhận điều luật này.
Thậm chí còn lấy bản thân mình ra uy hiếp.
Nếu như đồng ý cho Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật vậy thì hắn cũng muốn tu luyện dị thuật.
Chỉ là câu này vừa dứt, giọng của Quý Linh lập tức vang lên:
“Trẫm đồng ý.”
Sau khi câu nói này vừa dứt.
Trong lúc nhất thời, Vương Triều Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Đồng ý?
Thế mà Nữ đế lại đồng ý thẳng luôn?
Coi như có muốn bao che cho Hứa Thanh Tiêu thì cũng đâu cần làm đến mức này chứ?
Thế này cũng quá trắng trợn rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vương Triều Dương đã hiểu được ý của nữ đế.
Hắn là Á thánh cao quý.
Theo lý thì cho dù có thật sự tu luyện dị thuật thì đó mới là tự chui đầu vào rọ, cho dù hoàng đế có cho phép thì thế nào chứ?
Mấy ai tu luyện dị thuật mà có kết cục tốt?
Tự mình tu luyện dị thuật đơn giản là rảnh rỗi sinh nông nỗi, đầu óc có vấn đề mới đi tu luyện dị thuật.
Hiểu nhiên.
Bây giờ Nữ đế rõ ràng đang muốn bao che cho Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu đã tính toán rất chuẩn.
Hắn chủ động thừa nhận, khiến Hình bộ phối hợp cho phép Bán thánh tu luyện dị thuật.
Từ trước đến nay, một thời đại có thể sinh ra bao nhiêu vị Bán thánh, tính hết tất cả thì cũng chẳng quá bốn năm vị?
Người có thể trở thành Bán thánh lại là loại người như thế nào?
Ai không phải là người nổi bật?
Ai không phải là con cưng của trời?
Bọn họ rảnh rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà đi tu luyện dị thuật? Không xem mạng mình là mạng à?
Hứa Thanh Tiêu lấy bất biến ứng vạn biến.
Chiêu thức này, quá tuyệt.
Hôm nay hắn dám xuất hiện một cách trắng trợn suy cho cùng cũng là bởi vì hắn đã quyền khuynh triều dã.
Thượng thư lục bộ là người của Hứa Thanh Tiêu.
Tất cả các quốc công hầu gia đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Nữ đế Đại Ngụy lại còn ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện cũng bởi vì quốc vận đang ở trên người Hứa Thanh Tiêu.
Nói một cách khác thì Hứa Thanh Tiêu có tu hành dị thuật hay không cũng đâu có ý nghĩa gì?
Ai có thể phán xử Hứa Thanh Tiêu?
Lúc trước Văn cung Đại Ngụy có thể áp chế Hứa Thanh Tiêu, có thể phán quyết Hứa Thanh Tiêu đều dựa vào dân ý trong thiên hạ và sức mạnh của người đọc sách.
Lúc đó nếu như Hứa Thanh Tiêu tự mình thừa nhận rằng đã tu luyện dị thuật thì Nữ đế cũng không bảo vệ được cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nữ đế nắm giữ tất cả binh quyền, bây giờ Đại Ngụy không ngừng phát triển, dân giàu nước mạnh, quân thần đồng lòng, bách tính an cư lực nghiệp.
Mà tất cả tất cả những điều này đều không thể không nhắc tới Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chuyện này đã không còn là sơ hở của hắn mà ngược lại, Hứa Thanh Tiêu còn chủ động thừa nhận, có thể đánh cho bọn họ một chiêu không kịp trở tay.
Mà tất cả đều cần phải xem thái độ của Nữ đế, cần phải xem thái độ của văn võ cả triều.
Sự thật chứng minh.
Bọn họ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Trong lúc nhất thời, đám người trầm mặc.
Vương Triều Dương, Hoài Ninh thân vương, Quý Nguyên và Thanh Tịnh đạo nhân cùng nhau trầm mặc, bọn họ chuẩn bị đã lâu, ba tháng qua, thỉnh thoảng bọn họ cũng tụ tập lại cùng nhau thương lượng làm thể nào để buộc tội Hứa Thanh Tiêu.
Làm thể nào để định tội Hứa Thanh Tiêu.
Bây giờ đã trở thành một trò cười rồi.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu vốn không quan tâm đến những thứ này, cũng chẳng thèm để ý đến đám người này.
Đúng.
Ta tu luyện dị thuật đó.
Nhưng, thế thì sao nào?
Ngươi không thích à?
Thế thì ngươi cứ khó ở đi.