Đây là Bách gia chư tử.
Mỗi một bóng dáng đều là một vị Thiên Địa đại nho từ trước đến nay.
“Là Bách gia chư tử.”
“Đây là dị tượng Bách gia chư tử.”
“Dị tượng Nho đạo chí cao, Bách gia chư tử, Hứa Thanh Tiêu đã thành Á thánh.”
“Chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật nhất định là do có lý do khó nói, bây giờ hắn đã thành Á thánh, đang tản ma khí trong cơ thể đi.”
“Không sai, nhất định là có điều gì đó khó nói, đến ông trời cũng muốn giúp Hứa thánh, xem bọn họ còn gì để nói không.”
Dân chúng bàn tán, bọn họ hò reo lộ ra vẻ hưng phấn đồng thời, từng đại dân ý cũng bay đến rót vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, cũng chui vào trong Long đỉnh Đại Ngụy.
Đối với âm thanh mênh mông thế này.
Vẻ mặt của đám người Vương Triều Dương đều trở nên khó coi như nhau.
Lý do duy nhất để bọn họ nhắm vào Hứa Thanh Tiêu chính là chuyện ở Ma hải.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã sắp thành Á thánh.
Hơn nữa còn sắp tẩy sạch hết ma niệm dị thuật trong cơ thể, sau này nếu như muốn nhắm vào Hứa Thanh Tiêu nữa thì phiền rồi, đúng là phiền lắm đó.
Vì vậy, vào thời điểm mấu chốt này, Vương Triều Dương không tiếp tục quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
Hắn đi về phía trước một bước, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo:
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi tu luyện dị thuật, trong lòng có ma niệm, một ngày là ma cả đời là ma, cho dù hôm nay có mượn nhờ sức mạnh thiên địa loại trừ ma khí trong cơ thể ngươi thì vẫn không thể thay đổi được gì cả, ngươi đã phạm tội nghiệp đồ thành.”
“Ông trời trên cao, người như thế cũng có thể trở thành Á thánh, trời cao bất công, bất công với bách tính, bất công với đại đạo.”
Giọng của Vương Triều Dương cực lớn.
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu rồi nói vậy.
Hắn muốn cắt đứt tư cách bước vào cảnh giới Á thánh của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau khi giọng nói của Vương Triều Dương vang lên, một giọng nói khác cũng vang lên theo.
Là giọng của Tuệ Tâm:
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật.”
“Hứa thánh giờ đã đốn ngộ, buông được thanh đao ma niệm xuống, đã thành thánh, trời đất công bằng.”
Đây là giọng của Tuệ Tâm.
Bây giờ hắn đã tấn thăng thành nhất phẩm, giọng nói vang rền, Phật pháp vô biên, giọng nói truyền đến từ Tây châu, áp chế lời nói của Vương Triều Dương.
Phật quang đầy trời xuất hiện trên bầu trời Đại Ngụy.
Chân thân Như Lai hiện ra soi rọi sau lưng Hứa Thanh Tiêu, tụng kinh cho hắn.
Phật pháp khủng khiếp tràn ngập gia trì trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Người tu luyện dị thuật cũng có thể chuộc tội?”
“Đúng là một chuyện buồn cười mà.”
Vương Triều Dương tiếp tục lên tiếng, không chịu khuất phục.
Chỉ là vào thời khắc này.
Bên trong luồng ánh sáng, Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
Bóng dáng hắn vô cùng thánh khiết, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có vận vị thánh nhân, ấn ký Á thánh trong cơ thể đã hoàn toàn thành hình.
Ý của đại thánh nhân và sức mạnh thiên địa đã ngăn cách ấn ký tam ma, hoàn toàn bao bọc ấn tam ma lại.
Nhưng điều đáng tiếc chính là vẫn không thể diệt trừ tận gốc như cũ.
Thậm chí có thể nói là không thể nào diệt trừ tận gốc được.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được rằng ấn tam ma trong cơ thể hắn đã dung nhập vào trong tinh thần của hắn, muốn diệt trừ tận gốc khó như lên trời.
Có lẽ tấn thăng lên thành Nho đạo nhất phẩm mới có hi vọng giải quyết được.
Nhưng cũng giống vậy, nếu như ấn tam ma được gia trì xông phá khỏi đạo phong ấn này vậy đối với mình mà nói nó sẽ là một trận đại họa.
Nói là đại họa giáng xuống đầu cũng không nói quá chút nào.
Nói theo một cách khác thì bây giờ áp chế càng mạnh, sau này bị phản phệ sẽ càng mạnh.
Thành thánh mới có thể áp chế.
Đồng thời Long đỉnh Trung châu cũng có thể áp chế ấn tam ma trong cơ thể hắn.
Cái ấn tam ma này nói tới nói lui thật ra nó có liên quan đến trời đất.
Nếu như có thể áp chế âm lực vậy thì tác dụng của ấn tam ma sẽ không lớn nữa, không thể nào ảnh hưởng đến hắn được.
Còn nếu như không thể nào áp chế được âm lực trong trời đất vậy thì ấn tam ma sẽ mạnh lên, từ đó, hắn sẽ rơi vào Ma đạo ngay.
Đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu được hắn.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ điều này.
Cho nên hắn cũng không tự cứu mà mượn nhờ ý của đại thánh nhân và sức mạnh thiên địa, áp chế vấn đề này trong một khoảng thời gian ngắn.
Nguy cơ vẫn còn đó như cũ nhưng đã bị hắn tạm thời khống chế lại.
Đồng thời hắn cũng được thiên địa tán thành, bản thân tấn thăng lên Á thánh nhị phẩm.
Á thánh nhị phẩm cần phải được sự tán thành của thiên địa.
Mà sự tán thành của thiên địa này thật ra chính là sự tán thành của dân ý.
Toàn bộ bách tính của vương triều Đại Ngụy vẫn luôn giúp đỡ hắn, thật ra trước đó hắn đã có thể xung kích cảnh giới Á thánh rồi.
Nhưng tốc độ quá nhanh cũng không phải là một chuyện tốt, cần phải cảm ngộ cẩn thận, Hứa Thanh Tiêu không muốn vội vã như vậy, cũng không muốn hấp tấp như thế, chỉ vì đột phá cảnh giới mà không ngồi cảm ngộ cảnh giới, thế tất nhiên là không ổn.
Trước mắt thời cơ đã chín muồn, Hứa Thanh Tiêu mượn cơ hội này để đột phá Á thánh.
Theo sự hình thành của ấn ký trong cơ thể, sự cảm ngộ đối với thiên địa của Hứa Thanh Tiêu cũng càng ngày càng sâu sắc.
Rất nhiều đạo lý trước đó từng không hiểu rõ bây giờ cũng đã hoàn toàn hiểu được.
Việc khống chế thiên địa bây giờ cũng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước đó.
Lời nói có thể thông thần.
Có thể làm được chuyện tấu lên tới trời.
Mà vào giờ khắc này.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà nhìn về phía Vương Triều Dương.
Hai vị Á thánh đối mặt nhau.
Trong phút chốc, một luồng ánh sáng đáng sợ vỡ toang ra.
“Dị thuật thành thánh, trời cao bất công.”
“Hôm nay, nhân lúc thánh ý mênh mông, vậy bản thánh sẽ thỉnh thiên địa đến chứng tâm.”
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt Vương Triều Dương lạnh như băng, hắn bước từ trong đại điện ra ngưng tụ một luồng sức mạnh thánh ý, lại gây ảnh hưởng đến thiên địa lần nữa.