Trong phút chốc.
Trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc gương.
Hắn muốn giám tâm với Hứa Thanh Tiêu, tìm ra sự sơ hở từ trong câu nói của Hứa Thanh Tiêu, từ đó hủy diệt tâm thánh ấn của Hứa Thanh Tiêu.
Đây cũng là thủ đoạn sau cùng của hắn.
Nếu như không làm như vậy thì sau này sẽ càng không thể nhắm vào Hứa Thanh Tiêu được.
Trước mắt thì đây chính là cơ hội duy nhất.
Không còn cơ hội nào khác.
Thánh kính xuất hiện.
Chiếu một chùm ánh sáng xuống, rơi vào hoàng cung Đại Ngụy bên dưới.
Hứa Thanh Tiêu cũng cảm ứng được giống như Vương Triều Dương, bọn họ đứng đây giám tâm chính mình.
Trước sự soi xét của kính thiên địa.
Bất cứ một cử động nào của hai người cũng đều sẽ bị thiên địa cảm ứng được, nội dung đối thoại lần này là biện luận.
Biện luận thánh ý, cũng là biện luận cho bản thân. Nếu như bại sẽ khó thành thánh được, sinh ra tâm ma.
Hứa Thanh Tiêu đã trở thành Á thánh.
Cho nên cuộc đối thoại của hai người đều sẽ bị thiên địa cảm ứng được. Lần biện luận này cũng là chứng tâm.
Đây cũng là sát chiêu của Á thánh.
Thủ đoạn sau cùng của Vương Triều Dương.
Hắn không muốn bỏ qua chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, nếu như Hứa Thanh Tiêu bước qua được cửa này thì tương lai nếu như hắn muốn tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức sẽ là chuyện càng khó khăn hơn.
Thậm chí có thể nói là không có bất kỳ hy vọng nào.
Cho nên hắn mớ cắn chặt điểm này, tạo ra một sự kết thúc.
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu.
Vì vậy hắn bèn đáp lại:
“Dị thuật thành thánh, trời đất bất công?”
“Ta hỏi ngươi nha, cả đời bản thánh làm việc, có chuyện gì là thật sự có lỗi với trời đất chưa? Có lỗi với người trong thiên hạ chưa?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Vương Triều Dương rồi nói vậy.
Đối mặt với kính thiên địa của Vương Triều Dương, Hứa Thanh Tiêu cũng có cách cản lại, có thể không đáp được nhưng hắn lại lựa chọn chấp nhận, nguyên nhân cũng đơn giản thôi.
Hắn muốn mượn nhờ cơ hội lần này để diệt trừ hoàn toàn cảm ứng thiên địa đối với hắn, cũng hoàn toàn tẩy sạch cảm quan của người trong thiên hạ đối với mình.
Nếu không thì hôm nay Vương Triều Dương cứ cắn lấy chuyện dị thuật của hắn không thả, ngày mai lại thêm một người nữa, hắn cũng cắn lấy chuyện dị thuật của mình không buông.
Kéo mãi kéo mãi, vĩnh viễn cũng không nói rõ được, cũng vĩnh viễn chẳng thể kết thúc được.
Thà rằng cứ như vậy, chẳng bằng hôm nay tạo ra một sự kết thúc, một kết thúc hoàn toàn triệt để.
Cho chuyện dị thuật.
Nếu như đã nói ra thì không bằng nói cho dứt khoát luôn, thẳng thắn một chút, che che giấu giấu cuối cùng cũng không gạt được bản thân.
“Buồn cười.”
“Tu luyện dị thuật chính là tội lớn, ngươi thân là vương gia Đại Ngụy lại còn cố ý vi phạm, xứng với dân chúng Đại Ngụy sao?”
“Văn cung Đại Ngụy vạch tội ngươi chuyện tu luyện dị thuật, ngươi không thừa nhận cũng được, thế mà lại tiêu diệt hết Văn cung Đại Ngụy, thế này xứng đáng với nho sinh trong thiên hạ sao?”
“Các nước thảo phạt chỉ vì công đạo, ngươi lại tàn bạo bất nhân, hạ lệnh đồ thành, lần này, ngươi xứng với chúng sinh trong thiên hạ sao?”
“Miệng ngươi thì đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại làm ra những hành động mất hết tính người, ngươi xứng là thánh nhân sao?”
Vương Triều Dương lên tiếng, câu chữ của hắn sắt bén, vạch trần tất cả sai lầm của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau khi Vương Triều Dương nói xong.
“Không xứng là thánh.”
Trong phút chốc, giọng của ba ngàn đại nho cùng nhau vang lên. Bọn họ giận dữ mắng chửi, giọng của ba ngàn người tụ vào một chỗ như sấm vang, tạo nên áp lực to lớn.
“Tu hành dị thuật là chuyện bất đắc dĩ, năm đó ta bị người khác hạ độc thủ, tính mạng như mành chỉ treo chuông, học dị thuật chỉ vì tự cứu mình, không thẹn với lương tâm.”
“Văn cung Đại Ngụy vạch tội bản thánh cũng không phải bởi vì bản thánh tu luyện dị thuật mà là vì bản thánh đã cản trở âm mưu quỷ kế của Văn cung Đại Ngụy, Nho đạo sụp đổ, lòng bọn chúng đáng chết, không để ý dân chúng mà tách khỏi Đại Ngụy, học cung như vậy, nên bị diệt.”
“Huống hồ Văn cung Đại Ngụy cũng không phải là do bản thánh diệt mà là do Chu thánh đích thân tới, giết sạch tà ma.”
“Về phần các nước thảo phạt, bảy ngày dâng tấu chủ động tuyên chiến, Đại Ngụy đã cho cơ hội hòa giải nhưng các nước lại không sợ, muốn mở ra nội chiến, không để ý đến dân chúng, bản thánh giết hàng là bảo vệ chúng sinh, đâu ra nhiều đúng đúng sai sai như vậy.”
“Nếu như bản thánh mà tuyệt tình hơn một chút, không hàng mà giết, thiên lý có thể phạt.”
Hứa Thanh Tiêu giải thích một phen, nhất là chuyện sau cùng.
Liên quan đến chuyện giết hàng này, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm thẳng thắn. Nếu như lại cho hắn có thêm cơ hội thì hắn vẫn sẽ làm như vậy mà thôi.
Một đám Man tộc mà thôi, không giết thì để lại ăn tết à?
Thành thật hàng phục thì tất cả đều dễ nói rồi, nếu như không hàng, lại gây ra chiến tranh, thế chẳng phải là tự làm khổ cho bản thân mình hay sao?
Hai nước giao tranh, nếu như kẻ địch nói gì cũng không chịu hàng, liều mạng chống cự, chẳng lẽ lại phải đối đãi kiểu nhân từ à? Mãi cho đến khi quân địch giết sạch tướng lĩnh nhà mình, hay bảo hắn chờ viện trợ quân địch đến?
Thế chẳng phải buồn cười à?
“Về phần nhân nghĩa đạo đức, từ trước đến nay bản thánh chưa bao giờ há bồm bảo đạo ngậm mồm nói đức, cũng chưa bao giờ mở miệng nói dân chúng ngậm miệng nói chúng sinh.”
“Ngược lại là ngươi, ngươi há mồm là cứu vớt dân chúng ngậm miệng là cứu vớt chúng sinh, hở một tí là truyền giáo cho thiên hạ, dẫn dắt thế nhân bước ra khỏi cảnh lao đao, nhưng sau lưng ngươi đã làm những gì chỉ có tự mình ngươi biết.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn đáp trở về từng cái một.
Tự chứng lòng mình vốn chẳng có bất kỳ sự áy náy nào, bởi vì hắn không thẹn với lương tâm.
Nhìn lại những hành động của hắn mấy năm nay, tuy có lòng riêng thật nhưng vẫn là vì dân chúng trong thiên hạ nhiều hơn.
Mục đích của hắn cũng rất đơn giản, làm một vị vương gia nhàn tản, yên ổn lúc tuổi già.
Đây chính là lòng riêng duy nhất của Hứa Thanh Tiêu.
Mà loại vấn đề này cũng không tạo nên bất kỳ vấn đề gì, người mà không có lòng riêng thì còn là người nữa sao?