Đối mặt với cơn giận của Hứa Thanh Tiêu.
Vương Triều Dương cười lạnh.
“Hay cho một câu thiên lý có thể phạt, thân là nho giả, lấy nhân ái làm chủ, lòng ngươi không có sự nhân ái, chỉ có sự tàn bạo, còn muốn biện hộ gì nữa?
Vương Triều Dương tiếp tục gây rối, dùng nhân ái làm chủ để công kích Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng giọng của Hứa Thanh Tiêu cũng vang lên ngay lập tức:
“Nếu như không có nhân ái thì vì sao cho Phật môn vào Đại Ngụy?”
“Nếu như không có nhân ái thì vì sao chỉ thất phẩm lại dám trảm vương?”
“Nếu như không có nhân ái, sao bản thánh phải ra mặt chuyện đại loạn?”
“Vương Triều Dương, ngươi hỏi ta chuyện này vậy thì cũng nên đến phiên ta hỏi ngươi rồi.”
“Ngươi cứ luôn mồm nói ta không có lòng nhân ái, vậy còn ngươi?”
“Ngươi thì sao hả? Cuối cùng ngươi đến từ đâu? Có thân phận như thế nào?”
“Đi vào Đại Ngụy là có ý gì đây?”
“Kính thiên địa treo trên không trung, ngươi có dám nói rằng phía sau ngươi không có thể lực khác hay không?”
“Hơn nữa, sao ngươi trở thành Á thánh được? Có dám nói hay không?”
Vương Triều Dương liên tục gây khó dễ nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là vũng bùn vô năng.
Hắn biết chút ít về lai lịch của Vương Triều Dương.
Bây giờ, trước mặt kính thiên địa, hắn hỏi ra từng câu một.
Đằng sau Vương Triều Dương là một vị thánh nhân, là thánh nhân đời thứ tư hay là thánh nhân đời thứ năm, Hứa Thanh Tiêu cũng không cần biết nữa.
Nghĩ mãi về chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Vấn đề thật sự là Vương Triều Dương làm thế nào để trở thành Á thánh.
Xét về tuổi tác, Vương Triều Dương chỉ lớn hơn mình mấy tuổi mà thôi, lúc hắn thành Á thánh chắc cũng chỉ vào mấy năm này.
Thậm chí còn có thể chỉ mới thành Á thánh được vài hôm.
Một nho sinh, khi trở thành Á thánh thì tất nhiên sẽ dẫn đến kỳ quan thiên địa.
Nhưng vấn đề là Vương Triều Dương lại không dẫn kỳ quan thiên địa đến.
Đây hiển nhiên chính là vấn đề rất lớn.
Trước đó không nhắc tới là bởi vì không đúng thời điểm, bây giờ thời cơ đã chín muồi, sao Hứa Thanh Tiêu lại chịu nói những điều nhảm nhí chứ.
Không phải thích hỏi lắm à?
Vậy hôm nay hỏi cho rõ xem cuối cùng thì là ta lấy lá bài tẩy của ta ra hay là ngươi lấy bài tẩy của ngươi ra.
Theo câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu.
Trong phút chốc, Vương Triều Dương lại trở nên yên lặng.
Vẻ mặt hắn khó coi, không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại dùng điểm này để công kích mình.
“Ta chứng đạo trong lúc cảm ngộ thiên địa.”
Vương Triều Dương đám lại.
Nhưng chỉ trong phút chốc, tấm gương trên trời phát sáng bắn ra một chùm ánh sáng chiếu xuống người Vương Triều Dương, áp lực tựa như núi cao khiến cho sắc mặt Vương Triều Dương trắng bệch.
Rõ ràng là hắn đang nói láo.
“Hứa Thanh Tiêu, hôm nay đang nói về chuyện ngươi tu luyện dị thuật, ta thành thánh cũng đâu phải nhờ vào dị thuật đâu.”
Vương Triều Dương chịu thiệt thòi rồi, hắn không phục lắm nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, cắn răng nói:
“Đừng đánh trống lảng lái sang chuyện khác.”
“Nói đi, sao ngươi thành thánh được?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, lại chất vấn một lần nữa.
Đối mặt với sự chất vấn như vậy, vẻ mặt Vương Triều Dương lại càng trở nên khó coi hơn.
Hắn tự nhận mình là hậu đại của đại thánh nhân, điều này Hứa Thanh Tiêu không thèm hỏi đến, cứ để hắn tự gạt bản thân mình đi.
Nhưng chuyện hắn có thể trở thành Á thánh thì lại có chút kỳ lạ.
Trước đó khi chưa trở thành Á thánh Hứa Thanh Tiêu còn không có gì để nói, nhưng trở thành Á thánh rồi Hứa Thanh Tiêu liền hiểu.
Muốn đi đến bước này, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể thiếu thứ nào được.
Vương Triều Dương có người phía sau, là một vị thánh nhân, hắn có thể thừa nhận, về phần thiên thời địa lợi thì sao?
Hắn xuất hiện một cách đột ngột, vừa bước ra đã là Á thánh rồi, nếu nói như vậy mà không có chút kỳ quái nào sau lưng thì có quỷ mới tin.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang mượn cơ hội lần này để đưa ra nghi vấn đến cùng.
Kính thiên địa cũng xuất hiện rồi.
Không sợ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên nói láo nữa.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng đứng đây lẫn lộn thị phi, hôm nay đang tra chuyện ngươi tu luyện dị thuật.”
“Ngươi đừng có lộn xộn ở đây, chẳng lẽ ngươi đang chột dạ à?”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, vào thời khắc này ông ta chỉ có thể mở miệng bảo vệ Vương Triều Dương, nếu không thì chút sức mạnh cuối cùng này cũng sẽ biến mất.
Nhưng sau khi câu nói của Hoài Ninh thân vương vừa dứt.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp trả:
“Im miệng cho bản vương.”
“Luật pháp Đại Ngụy, phiên vương muốn vào kinh cần phải bẩm báo trước ba tháng, được sự ân chuẩn của bệ hạ rồi mới có thể vào thành.”
“Trong ba tháng này, có bao nhiêu phiên vương đã đích thân đến Đại Ngụy? Không nhận được ý chỉ của bệ hạ mà dám tự mình vào kinh, đây là đại tội.”
“Ngươi cho rằng bản vương không biết tâm tư của đám đạo chích các ngươi à? Không phải là muốn chống đỡ cho tên hoàng tử quê mùa này sao?”
“Vậy hôm nay bản vương sẽ nhổ sạch tận gốc các ngươi. Thỉnh bệ hạ hạ lệnh, các vương gia có lòng riêng, vương gia đã vào kinh tước phiên tống vào tù, bắt đầu từ Hoài Ninh thân vương, răn đe các vương gia.”
Hứa Thanh Tiêu đang lo lắng không ai tự đưa tới cửa đây.
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, thế thì hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Ngươi dám.”
Lần này Hoài Ninh thân vương đã tức đến giận dữ cực kỳ, Hứa Thanh Tiêu nói gì ông ta cũng không giận, nhưng không ngờ hôm nay Hứa Thanh Tiêu lại nói muốn tước đi tước vị phiên vương của ông ta?
Điều này đã chạm đến vảy ngược của ông ta.
Nhưng điều làm cho người ta bất ngờ chính là thế mà giọng của Nữ đế lại vang lên vào lúc này:
“Trẫm đồng ý.”
“Lục bộ nghe lệnh, điều tra hết tất cả phiên vương trong kinh thành, lệnh cho Đại Hoang quân, Thiên Tử quân, Kỳ Lân quân, tước phiên tống vào ngục, chỉnh đốn lại triều cương.”
Nữ đế lên tiếng.