Kẻ địch to lớn nhất trong mắt nàng không phải là Vương Triều Dương, cũng không phải là tên này tên kia mà là phiên vương.
Nói thật ra thì nguy cơ phiên vương nhất định lớn hơn đám người Vương Triều Dương nhiều.
Vì sao Vương Triều Dương lại vào ở Đại Ngụy?
Vì sao các thể lực lớn của Đại Ngụy có thể khoa tay múa chân?
Bao gồm cả tên Quý Nguyên này, sao hắn ta có thể hồi kinh rồi lớn lối như vậy?
Nói cho cùng cũng đều là vì đám phiên vương này.
Không phải bởi vì quyền hành của đám phiên vương này lớn mà là những phiên vương này là người trong nhà, là hoàng thất Đại Ngụy, là huyết mạch Quý gia.
Là một hoàng đế, ngươi tất nhiên có thể tàn bạo nhưng có một cách nói đó là tàn bạo thì sẽ không có cái gọi là thời đại hưng thịnh.
Dân chúng làm gì cũng phải cần có lý do, huống chi là hoàng đế?
Đám phiên vương này ỷ vào bản thân mình là hoàng thất, cũng cậy vào chuyện mình đang có được binh quyền nên làm xằng làm bậy ở Đại Ngụy.
Nàng vẫn luôn muốn xử lý đám phiên vương này, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Thật ra thì trước mắt cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Nhưng đối với nàng mà nói, trước mắt không phải là thời cơ gì quá tốt, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã lên tiếng rồi.
Nàng cũng sẽ không từ chối.
Bây giờ Đại Ngụy dân giàu nước mạnh, binh quyền cũng ở trong tay nàng, đúng là có thể lật bài ngửa với các vương gia rồi.
Hứa Thanh Tiêu chỉ đơn giản là đẩy nhanh thời gian một chút, nhưng tất cả đều vẫn nằm trong lòng bàn tay.
Lần này Hứa Thanh Tiêu trở về.
Hiển nhiên là có chuyện lớn cần làm.
Quý Linh biết Hứa Thanh Tiêu đang muốn làm gì.
Hắn muốn thống nhất Đại Ngụy, làm cho nội chính trong Đại Ngụy hoàn toàn thống nhất, chỉ có một người lên nắm quyền.
Đây là trung ương tập quyền.
Đối với vương triều mà nói khâu này chắc không thể thiếu được, cũng là một việc mà vương triều hưng thịnh cực đỉnh phải làm.
Nếu như không tập quyền, hôm nay một tên Vương Triều Dương đến, ngày mai lại thêm một tên Lý Triều Dương, ai chịu cho thấu?
Thế cho nên Quý Linh lựa chọn muốn chủ động ra tay cùng với Hứa Thanh Tiêu.
“Bệ hạ suy nghĩ lại.”
Vẻ mặt Hoài Ninh thân vương thay đổi, ông ta hướng về phía nữ đế thỉnh cầu bệ hạ nghĩ lại.
Nhưng Nữ đế lại mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Hoài Ninh thân vương nói:
“Người đâu, bắt Hoài Ninh giam vào ngục.”
Giọng nàng vang lên một cách lạnh lùng.
Nàng đã hạ quyết tâm rồi.
Câu này vừa dứt, trong phút chốc, văn võ cả triều đều xôn xao, tất cả mọi người đều biết Nữ đế đang muốn thị uy.
Không chỉ vì Hứa Thanh Tiêu thôi mà chủ yếu hơn là trước mắt vị Nữ đế này đang muốn phát ra oai phong của đế vương.
“Bệ hạ.”
“Từ xưa đến nay làm gì có cách nói triệt phiên vương? Tuy Hoài Ninh thân vương có hơi mạo phạm nhưng lỗi cũng không nặng, nếu như làm vậy chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ không phục.”
Giờ này khắc này, Thanh Tịnh đạo nhân lên tiếng, ông ta muốn thuyết phục Nữ đế rằng không thể làm vậy được.
Trái lại Quý Nguyên chỉ đứng yên lặng ở một bên, không tham gia vào chuyện này.
Đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp.
“Đây là Đại Ngụy, sao đến lượt ngươi đến chỉ trích trẫm?”
“Người trong thiên hạ không phục à? Vậy thì cứ để người trong thiên hạ không phục đi. Trẫm làm việc còn phải nhìn sắc mặt của người trong thiên hạ hay sao?”
Quý Linh lên tiếng nói một cách bá đạo.
Nàng ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, dám nói câu này ra cũng có nghĩa là nàng đã hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này nữa.
Quả nhiên, sau khi Quý Linh lên tiếng nói vậy.
Lập tức đã có Ngự Lâm quân đến giải Hoài Ninh thân vương đi giam.
Chẳng qua Hoài Ninh thân vương cũng không thèm la ó, không áp chế Nữ đế mà chỉ yên lặng đi theo Ngự Lâm quân rời khỏi đây.
Ông ta cũng không ngu, biết có kêu la cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng trong mắt ông ta là sự thù hận vô cùng vô tận.
“Vương Triều Dương, ngươi đừng có đứng đây mà lãng phí thời gian, trả lời nhanh lên đi.”
“Làm sao ngươi trở thành Á thánh được?”
Giọng Hứa Thanh Tiêu lạnh như băng, hắn về phía Vương Triều Dương tiếp tục chất vấn.
Nghe thấy lời của Hứa Thanh Tiêu.
Vẻ mặt Vương Triều Dương cực kỳ khó coi.
Hắn không nói gì, đúng hơn là hắn không dám nói gì.
Không dám trả lời.
Nhìn thấy Vương Triều Dương thế này, Hứa Thanh Tiêu lại càng không nhịn được mà cười lạnh.
Nếu như Vương Triều Dương trả lơi thì hắn không có gì để nói, trước mắt tên này cứ ấp a ấp úng, trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã có phán đoán.
Hắn biết đại khái là Vương Triều Dương đã tấn thăng bằng cách nào rồi.
“Nếu như ngươi không nói, vậy thì bản thánh sẽ nói thay ngươi vậy.”
“Ngày đó vương triều Hạo Nhiên thành lập, Chu thánh hiện thế chém chết bảy thành người đọc sách, sau khi bảy thành người đọc sách này chết đi thì Hạo Nhiên chính khí cũng không biến mất.”
“Ngươi xuất hiện vừa lúc sau khi vương triều Hạo Nhiên bị diệt, sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, hết lần này đến lần khác lại cứ xuất hiện vào thời điểm này.”
“Nếu như bản thánh đoán không sai thì hẳn là ngươi đã mượn nhờ sức mạnh của những người đọc sách này để trở thành Á thánh nhỉ?”
“Ngươi vốn không dựa vào sức mạnh bản thân mình để thành Á thánh, chẳng qua chỉ là mượn nhờ một vài thứ bàng môn tả đạo mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói ra sự suy đoán trong lòng mình.
Chỉ là câu này vừa dứt, vẻ mặt Vương Triều Dương lập tức trầm xuống nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hoang đường.”
“Hứa Thanh Tiêu, chính ngươi tu luyện dị thuật thì thôi đi, thế mà còn ở đây vu oan cho bản thánh?”
Cảm xúc của Vương Triều Dương rất kích động, hắn tức giận mắng chửi Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng kính thiên địa lại không cho Vương Triều Dương bất kỳ một cơ hội nào.
Chùm ánh sáng lại được ngưng tụ lại một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một luồng sức mạnh ập đến trực tiếp che mất kính thiên địa trên bầu trời.
“Đến kính thiên địa mà cũng dám che, Vương Triều Dương, ngươi còn dám nói ngươi dựa vào thực lực của bản thân để tấn thăng thành thánh nhân?”
“Mau nói đi.”
Hứa Thanh Tiêu hét lớn một tiếng, lớn tiếng chất vấn. Giờ khắc này, Bách gia chư tử diễn hóa sau lưng hắn.