Đối mặt với câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt Vương Triều Dương càng trở nên khó coi hơn.
Mặc dù kính thiên địa đã bị che khuất nhưng khí thế của Hứa Thanh Tiêu lại quá khủng khiếp làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
“Ầm ầm.”
Ngay vào lúc này, âm thanh của một tia chớp lớn vang lên hóa giải tất cả áp lực trên người Vương Triều Dương.
Sau một khắc, mưa rào tầm tã rơi xuống, trong phút chốc đã rơi trên người Hứa Thanh Tiêu, làm ướt y phục hắn.
Vương Triều Dương cũng giống như vậy.
Chẳng qua giờ khắc này, áp lực của Hứa Thanh Tiêu đã không còn sót lại chút gì.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi tu luyện dị thuật đây là chuyện không thể nào rửa sạch được, sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.
Vương Triều Dương để lại một câu như thế.
Hắn quay người rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa thêm với Hứa Thanh Tiêu nữa, bởi vì hắn cũng có bí mật, nếu như bí mật này bị bật mí thì hậu quả của hắn sẽ rất thảm.
“Thế mà đã muốn đi rồi sao?”
“Không giải thích chuyện này cho rõ, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này nửa bước.”
Hứa Thanh Tiêu không thể nào bỏ qua cho Vương Triều Dương dễ dàng như vậy, có người đứng sau ra tay hóa giải thế công của mình, nhưng hắn ta vẫn không dám ra mặt.
Hôm nay Hứa Thanh Tiêu cứ muốn ép cho hắn ra mặt.
Ầm.
Một bàn tay lớn rơi xuống, sức mạnh của nhị phẩm võ đạo chí tôn tràn ra, Hứa Thanh Tiêu không cho hắn chút cơ hội nào đã ra tay luôn.
Nhưng ngay sau đó, Thanh Tịnh đạo nhân đã ra tay.
“Hứa vương gia.”
“Ngài đúng là bá đạo thật.”
“Một lời không hợp đã muốn đánh nhau. lúc này ngài chẳng qua chỉ đến nhị phẩm, nếu như để ngài tấn thăng lên nhất phẩm thì chẳng phải sẽ tạo ra sát nghiệt vô tận hay sao?”
Giọng của Thanh Tịnh đạo nhân vang lên.
Vào thời khắc mấu chốt, ông ta lên tiếng ủng hộ Vương Triều Dương.
Đây là tiên môn duy nhất không quy thuận Đại Ngụy. Đám người Thất Tinh đạo tông, Phật môn, Vương Triều Dương cùng Quý Nguyên và Hoài Ninh thân vương có mối quan hệ mật thiết.
Cũng mang theo lòng riêng mà đến.
“Im miệng.”
“Ngươi đang xem nơi này là Thất Tinh đạo tông đó à?”
“Chuyện của Đại Ngụy bản vương tự có thể định đoạt, đến lượt ngươi chỉ trích hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Đối mặt với nhất phẩm hắn cũng không sợ.
“Bần đạo cũng không nói nơi này là Thất Tinh đạo tông, chỉ đơn thuần là nhìn không vừa mắt những hành động của Hứa vương gia ngài. Vương gia đúng thật là thần tử có quyền lực ở Đại Ngụy, nhưng đã tu luyện dị thuật thì người trong thiên hạ đều có thể giết.”
“Bần đạo thân là Thái thượng trưởng lão của Thất Tinh đạo tông, không thể không nghe không hỏi được, hơn nữa còn có một chuyện, Hứa vương gia, cổ kinh mà ngài tụng niệm lúc trước rất có thể là bí học chí cao của Thất Tinh đạo tông chúng ta, không biết Hứa vương gia có thể giải thích một chút được không?”
Thanh Tịnh đạo nhân nói, ông ta nói với giọng bình tĩnh, không làm ầm lên với Hứa Thanh Tiêu mà là đổi một cách nói khác hỏi về Đạo Đức kinh.
Câu này vừa dứt.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ Thất Tinh đạo tông đang muốn có thứ gì.
Hóa ra chờ đợi lâu như vậy chính là vì muốn dùng cách nói này để đòi Đạo Đức kinh.
Đám người này đúng là xấu từ trong xương mà.
Đã không muốn giúp Đại Ngụy, không muốn giúp hắn, còn muốn Đạo Đức kinh, hơn nữa lại dùng lý do làm cho người ta buồn nôn này.
À.
“Truyền lệnh của bản vương, Hình bộ, Bát Môn kinh binh nghe lệnh, tập kết đại quân, trong hôm nay phải đuổi sạch Thiên Địa Văn cung, thế lực chư vương và Thất Tinh đạo tông. Nếu như cần thiết thì mời nhất phẩm của lục đại tiên môn ra tay, nếu như ba bên này có người không phục thì chém chết tại chỗ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, không muốn nói nhảm nhiều.
Cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Dứt khoát một chút, đuổi đi hết luôn.
Ngược lại Hứa Thanh Tiêu càng muốn bọn chúng khỏi phải rời đi để đuổi tận giết tuyệt ngay tại chỗ.
Nhưng chỉ tiếc là chuyện này không thể nào được.
Vì vậy đành để cho bọn chúng đi khỏi Đại Ngụy, hoàn thành chuyện thống nhất nội bộ.
Lần này trở về, Hứa Thanh Tiêu không chỉ muốn làm lộ ra yếu điểm của mình, lấy bất biến ứng vạn biến mà quan trọng hơn chính là làm cho Đại Ngụy được thống nhất.
Từ đó, vương triều Đại Ngụy sẽ có thể thật sự phát triển.
Những thị thị phi phi này cũng nên tính toán một lần cho xong.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Thanh Tịnh đạo nhân lại lên tiếng lần nữa.
Nhưng chỉ trong phút chốc, sáu luồng khí tức mạnh mẽ ập đến, là khí tức của nhất phẩm Thái thượng thiên tông, bọn họ vẫn luôn chú ý nơi này.
Bây giờ đã đến giờ phút quyết định, họ cũng không thèm ẩn náu nữa.
Sáu luồng khí tức khủng khiếp tràn ngập, trong phút chốc đã chế trụ được Thanh Tịnh đạo nhân.
Đúng, ông ta là nhất phẩm thật nhưng Đại Ngụy lại không phải chỉ có một vị nhất phẩm.
“Được.”
“Đã như vậy, thế thì ta muốn xem xem Hứa vương gia có thể đi được đến đâu, nhưng đừng có tự chui đầu vào rọ.”
Sáu luồng khí tức đang đè ép đến, Thanh Tịnh đạo nhân cũng không phải là người ngốc.
Hôm nay ông ta dám đến nơi này là bởi vì Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, nhưng thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại chủ động thừa nhận, hơn nữa còn dùng cách mượn thiên địa làm chứng. Chẳng những giải quyết được chuyện này.
Mà còn phản đòn trở thành Á thánh.
Cho nên chuyện này không thể nào trở thành lý do để bọn họ tấn công Hứa Thanh Tiêu được nữa.
Vì thế tất cả những tính toán của Thanh Tịnh đạo nhân đều thất bại toàn bộ, không chỉ ông ta mà còn có tính toán của đám người Vương Triều Dương, Hoài Ninh thân vương và Quý Nguyên nữa, đều đã hoàn toàn thất bại.
Ai có ngờ đâu ngay vào lúc này Hứa Thanh Tiêu lại thành Á thánh? Lại còn mượn thiên địa đến làm chứng?
Quan trọng hơn chính là Vương Triều Dương ngưng tụ kính thiên địa, nhưng kết quả ngược lại lại tự hại mình.
Bị Hứa Thanh Tiêu hỏi đến á khẩu không nói nên lời, có thể nói là đã hoàn toàn chịu thua.
Bây giờ bị Hứa Thanh Tiêu đảo ngược tình thế, hắn đã nắm được đằng chuôi, bọn họ thua cả bàn cờ.