Hơn nữa không phải chỉ thua một chút thôi đâu. Hứa Thanh Tiêu tự chứng minh sự trong sạch, sau này muốn lấy lý do này để vạch tội Hứa Thanh Tiêu, dường như là không thể làm được nữa.
Trừ phi là đứng ở góc độ dân chúng trong thiên hạ, hơn nữa tất nhiên tên Hứa Thanh Tiêu này phải phạm phải một vài chuyện mới được.
Nếu không, ý nghĩa không lớn lắm.
Thanh Tịnh đạo nhân rời đi. Ông ta thân là nhất phẩm, muốn đi khỏi đây chẳng ai ngăn được.
Ông ta mang theo Vương Triều Dương đi cùng luôn.
Mà vẻ mặt tên đó cũng không dễ nhìn, hắn vẫn không phục như trước, nhưng lại bị Thanh Tịnh đạo nhân kéo đi.
Không phục cũng chẳng còn cách nào.
Nhìn theo bóng hai người rời đi.
Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Đã đến nước này rồi, nếu như hắn cứ hùng hổ dọa người thế cũng chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Trận đấu cờ này hắn đã thắng quá nhiều, gián tiếp hóa giải hoàn toàn họa dị thuật, trở lại triều đình, thuận tiện còn chèn ép Thiên Địa Văn cung, Thanh Tịnh đạo nhân và thế lực các phiên vương.
Nếu như miễn cưỡng giữ Vương Triều Dương lại rồi không ép hắn nói ra chân tướng được thì sẽ làm cho mâu thuẫn càng thêm kịch liệt hơn, rất có thể sẽ dẫn đến kết quả mà mọi người không muốn nhìn thấy.
Phía sau Vương Triều Dương còn có sự ủng hộ của thánh nhân.
Là vị thánh nhân nào thì chưa biết, hắn vẫn mãi không ra tay, tất nhiên là do thời cơ chưa chín muồi.
Nhưng không có nghĩa là hắn không ra tay. Vừa rồi lúc kính thiên địa bị che đi đã có thể thấy rõ.
Nếu như cứ cố ép buộc hắn ra tay, vậy kết quả kia chắc chẳng ai muốn nhìn thấy.
Nói tới nói lui thì vẫn là do thời cơ chưa tới.
Hắn không muốn ra tay.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ mình sẽ đấu chính diện với đối phương nhanh như vậy.
Rất nhanh sau đó.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Chỉ còn lại một mình Quý Nguyên.
Hoài Ninh thân vương bị bắt vào ngục, Vương Triều Dương và Thanh Tịnh đạo nhân đã rời đi.
Trong lúc nhất thời, Quý Nguyên giống như đứa bé bị bỏ rơi, đứng bên trong đại điện yên lặng không nói gì.
Dường như đã cảm nhận được sự xấu hổ của Quý Nguyên, giọng Quý Linh chầm chậm vang lên:
“Quý Nguyên, ngươi thân là hoàng thất Đại Ngụy thế mà lại cùng người ngoài vạch tội trung thần Đại Ngụy của trẫm, chẳng qua trẫm niệm tình ngươi bị người ta mê hoặc, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Nay phạt ngươi vào Đại Lý tự chịu khổ lao ngục một năm, lấy đó làm gương.”
Nữ đế lên tiếng, nàng không lưu tình chút nào mà thẳng tay nhốt Quý Nguyên vào đại lao một năm.
Dù sao Quý Nguyên cũng là hoàng tử Đại Ngụy, cho dù muốn hắn biến mất cũng chắc chắn không được làm quá tuyệt tình.
Bây giờ có thể hạn chế hắn là tốt nhất, chờ khi Đại Ngụy vững vàng rồi thì Quý Nguyên chết do cái gì đó cũng không quan trọng.
Nghe giọng của Quý Linh, trong lòng Quý Nguyên tràn ngập sự bất mãn.
Nhưng hắn ta cũng biết lần này đã thua hoàn toàn rồi.
“Lĩnh chỉ.”
Cuối cùng, Quý Nguyên cúi đầu, ngay sau đó Ngự Lâm quân đã xuất hiện mang Quý Nguyên đi giam.
Sau khi Quý Nguyên rời đi.
Cuộc bạo động này cũng dừng lại ở đây.
Nhìn về phía đám người đã rời đi, trên mặt Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ bình tĩnh, hắn bước từng bước vững vàng đi vào trong cung.
Cúi đầu với Nữ đế:
“Thần, Hứa Thanh Tiêu, thẹn với bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía nữ đế, chủ động thỉnh tội.
Tu luyện dị thuật, đây đúng là tội chết.
Hắn đã che giấu chuyện này, về tình mà nói thì không có gì đáng trách nhưng về lý, sai chính là sai.
Trước mắt là khoảng thời gian vô cùng phi thường, thích hợp để nhận tội nhất.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thẳng vào sự sai lầm của mình, tất nhiên cũng đến thỉnh tội.
Đối mặt với lời thỉnh tội của Hứa Thanh Tiêu.
Nữ đế lại có chút không biết nên nói gì.
Nàng có hơi trầm mặc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong lòng nàng đã sẵn sàng tha thứ cho Hứa Thanh Tiêu rồi.
Nhưng quần thần đang ở đây, thân là một đế vương, cũng cần phải chú ý đôi phần.
Không chỉ có nàng mà văn võ cả triều cũng đều không biết nên nói gì cho phải nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Nhưng vào lúc này, giọng Trần Chính Nho đã vang lên:
“Xin hỏi vương gia ba chuyện.”
Trần Chính Nho lên tiếng muốn hỏi.
“Mời Trần Chính Nho cứ hỏi.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Trần Chính Nho nói vậy.
“Đầu tiên, vương gia có từng lạm sát người vô tội chưa?”
Trần Chính Nho hỏi.
“Không có.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
“Vậy thứ hai, có phải vương gia đã loại bỏ ma niệm rồi không?”
Trần Chính Nho lại tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ, nhưng có cách áp chế, sẽ không gây ảnh hưởng gì.”
Hứa Thanh Tiêu thành thật đáp lời.
“Vậy điều thứ ba, xin hỏi vương gia, nếu như một ngày kia vương gia thật sự không thể nào kiềm chế được ma niệm nữa, vậy sẽ như thế nào?”
Trần Chính Nho hỏi.
Đây là vấn đề quan trọng nhất.
“Nếu như thật sự có một ngày như vậy thì không cần người khác ra tay, bản vương sẽ tự mình xử lý, không để tai họa hại đến dân chúng.”
Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ mặt kiên định.
Nếu như thật sự đến mức phải như vậy, hoặc là nhập ma, hoặc là chỉ còn một con đường chết vậy thì Hứa Thanh Tiêu sẽ không đi gây họa cho chúng sinh.
Đây là điều tối thiểu nhất của tam quan.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói xong lời này, Trần Chính Nho lập tức hít sâu một hơi, cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Vương gia đại thiện.”
Hứa thánh vạn tuế.”
“Bệ hạ, vì phải giải dị thuật mà Bình Loạn vương không tiếc lấy thân thử nghiệm, lấy thân mạo hiểm, đây là một công đức vô lượng.”
“Mong bệ hạ niệm tình Bình Loạn vương có lòng đức độ như vậy mà pháp ngoại khai ân.”
Trần Chính Nho lên tiếng.
Ông ta rất thông minh, chưa hề nói gì về chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật mà là nói Hứa Thanh Tiêu vì phá hủy dị thuật mà không tiếc tự thân mạo hiểm.
Ý cũng giống vậy nhưng động cơ lại khác, vì vậy lại càng làm cho người ta có thể lý giải tiếp nhận dễ hơn.
Quả nhiên câu này vừa dứt, văn võ cả triều đều cười lên.
“Mong bệ hạ phá lệ khai ân.”
“Mong bệ hạ phá lệ khai ân.”