Các đại thần quỳ trên mặt đất khẩn cầu nữ đế pháp ngoại khai ân.
Đây là một bậc thang.
Nữ đế giả vờ trầm mặc, nhưng sau một lát, nàng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi chậm rãi lên tiếng:
“Bình Loạn vương, có thể lập lời thề, nếu như thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi thì tuyệt đối sẽ không giết hại chúng sinh hay không?”
Nữ đế cũng cho Hứa Thanh Tiêu một bậc thang.
Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, đây là chuyện không thể nào tranh luận được, là sự thật, người trong thiên hạ cũng cần Đại Ngụy cho một câu trả lời, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được.
Trước mắt, Trần Chính Nho đã tìm được cách giải quyết, Nữ đế cũng nghĩ đến cách giải quyết này.
Tất nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng không dài dòng, trực tiếp lên tiếng:
“Thần nguyện lập lời thề.”
Đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Trong phút chốc, đám người cực kỳ vui mừng.
“Được.”
“Nếu như là thế, vậy sẽ được miễn trừ tội dị thuật.”
Quý Linh lên tiếng.
Ngay tức khắc, âm thanh vạn tuế vang lên.
Sau đó, Nữ đế bày yến tiệc chúc mừng Hứa Thanh Tiêu trở về.
Đồng thời cũng chiếu cáo thiên hạ chuyện dị thuật kia.
Mà cũng vào lúc này.
Trong chiếu ngục Đại Ngụy.
Đối với những chuyện xảy ra trước đây, Hoài Ninh thân vương cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
Bất kể thế nào, không nên đối đầu trực diện với Hứa Thanh Tiêu nữa.
Ai cũng đã bỏ qua cơ hội, lỡ mất cơ hội tiêu diệt Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ không chỉ đơn giản là đã đủ lông đủ cánh, mà hắn đã trở thành trời cao luôn rồi.
Muốn đối đầu với Hứa Thanh Tiêu.
Không khác gì người điên nói mớ.
Hiện nay, trên dưới vương triều Đại Ngụy đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, hoàng đế, lục bộ, vương thân quý tộc khắp triều đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Đến cả bách tính thường dân, có bao nhiêu người đang ủng hộ Hứa Thanh Tiêu?
Từ vụ việc tu luyện dị thuật cũng có thể nhìn thấy được.
Đến mức dám to gan lớn mật thừa nhận bản thân tu luyện dị thuật luôn rồi, bách tính Đại Ngụy cũng không ai trách cứ bất cứ điều gì.
Chứng minh rằng, Hứa Thanh Tiêu trong lòng con dân Đại Ngụy quan trọng tới mức nào.
Cho nên, Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy này, chính là sự tồn tại không ai có thể đánh bại, danh vọng vượt qua cả hoàng đế, mà hoàng đế cũng rất tin sủng Hứa Thanh Tiêu.
Hoài Ninh thân vương đã cắt đứt mọi suy nghĩ, không còn muốn tranh đấu thêm gì nữa.
Không phải ông ta không chịu nổi đả kích, mà là tình hình khiến người ta quá đỗi tuyệt vọng, Hứa Thanh Tiêu làm gì cũng có trời cao giúp đỡ hết.
Tranh đấu với loại người thế này, thật sự không cần thiết.
Quả thật không bằng mặc kệ sự đời ở nhà dưỡng lão, buông bỏ quyền lực, cáo lão hồi hương.
Ông ta biết rõ, Hứa Thanh Tiêu là kiểu người, nếu như ngươi thực sự bỏ qua mọi thù hận, Hứa Thanh Tiêu sẽ cho ngươi một con đường lui.
Tiền đề là ngươi phải thực sự buông xuống mọi ân oán.
Hứa Thanh Tiêu không phải kiểu người thích lạm sát, ngược lại có một điều không thể không thừa nhận chính là, con người của Hứa Thanh Tiêu tốt thật.
Tốt hơn nhiều so với đám người Văn cung kia.
Đừng thấy Hứa Thanh Tiêu ra tay quyết tuyệt, chưa bao giờ chừa đường lui như vậy, trên thực tế Hứa Thanh Tiêu quả đúng là một vị quân tử.
Cũng chính bởi như vậy, Hoài Ninh thân vương không muốn tiếp tục tranh đấu nữa.
Một là bị đám đồng đội ngu dốt chọc tức rồi.
Hai là cũng giành không lại.
Ba là tâm trạng không vui.
Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Hoài Ninh thân vương.
“Vương gia.”
“Thời cơ chín muồi rồi.”
“Lần này, chúng ta thắng chắc rồi.”
Giọng nói tràn ngập kích động, vọng vào tai Hoài Ninh thân vương.
Là giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ.
Rất quen thuộc, quen đến nỗi cả đời này Hoài Ninh thân vương cũng không thể quên được.
Chính là cái tên khốn khiếp này.
Từ khi mới bắt đầu đã liên tục đối đầu với ông ta.
Lần nào cũng nói thời cơ chưa chín muồi, lần nào cũng nói lần này thắng chắc rồi.
Kết quả lần nào lần nấy đều thua thảm hại.
Nếu như ban đầu, ông ta không nghe theo cái tên khốn khiếp này, Hứa Thanh Tiêu giết đưa con trai ruột thịt của ông ta, ông ta liền có cớ đối đầu với Hứa Thanh Tiêu rồi.
Hơn nữa không phải chỉ đơn giản là đối đầu một cách bình thường, mà còn có thể khiến Hứa Thanh Tiêu chết không chỗ chôn.
Lúc đó Hứa Thanh Tiêu là cái thá gì chứ? Nói cho cùng cũng chỉ là một quan viên Thất phẩm mà thôi.
Cho dù Nữ đế ưa thích Hứa Thanh Tiêu, cũng không thể vì một Hứa Thanh Tiêu mà đắc tội ông ta.
Đặc biệt là, lúc đó ông ta hoàn toàn không cần phải giao binh phù ra.
Chính vì tên khốn khiếp này, khiến ông ta phải giao ra binh phù.
Khiến ông ta đi sai một bước, kéo theo ngàn vạn bước sai.
Nếu không phải vì đã giao ra binh phù, ông ta cũng không cần thiết phải đợi mãi đợi mãi như vậy, sớm đã có thể chủ động tấn công rồi.
Nhưng những điều này không phải thứ khiến ông ta điên tiết cùng oán giận, thứ thật sự khiến ông ta phát điên chính là đám người này cứ luôn lừa dối ông ta.
Thắng rồi, thắng rồi.
Chúng ta thắng chắc rồi.
Chúng ta thắng lớn rồi.
Thắng cái mả mẹ các ngươi.
Hoài Ninh thân vương năm nay hơn tám mươi tuổi đầu rồi, mặc dù không đến mức quân tử, nhưng cũng có chút tu dưỡng.
Bây giờ, thực sự đã bị chọc tức điên rồi.
Bị đám người đầu óc có vấn đề này chọc cho tức điên lên rồi.
Nay ông ta gông cùng vào ngục, đám người này còn dám tới tìm ông ta.
Hơn nữa còn vẫn dùng lại đống bùi nhùi này?
Các ngươi không chán sao?
Các ngươi không chán, bản vương ngán rồi.
“Vương gia.”
“Vương gia, sao ngài không nói gì hết vậy? Vương gia?”
Người đàn ông đeo mặt nạ, trong giọng nói của hắn ta tràn đầy sự vui mừng, cũng mang theo một chút tò mò, không biết vì sao Hoài Ninh thân vương không nói gì.
“Có gì thì nói lẹ.”
Giọng nói của Hoài Ninh thân vương cất lên.
Thể hiện rõ ràng sự mất kiên nhẫn của ông ta.
Nghe thấy ngữ khí của Hoài Ninh thân vương, mới ban đầu nam nhân đeo mặt nạ bèn nghệch luôn ra, hắn ta nhất thời không biết Hoài Ninh thân vương bị làm sao.
Lập tức bèn lên tiếng khuyên nhủ.
“Vương gia, ta biết bây giờ tâm trạng của ngài cực kì không vui, nhưng ngài quả thật phải lấy đại cục làm trọng.”
“Hiện giờ đúng thật là cơ hội ngàn năm có một, Hứa Thanh Tiêu trở về kinh đô, liền ngang ngược như vậy, dám chủ động thừa nhận tu luyện dị thuật, Đại Ngụy có thể tha cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng người trong thiên hạ nào có thể buông tha cho Hứa Thanh Tiêu.”