“Bản đồ tiến công, bản vương cũng phải biết.”
Hoài Ninh thân vương lại đưa ra thêm một yêu cầu nữa.
Nhưng sau khi ông ta đưa ra yêu cầu này xong, nam nhân đeo mặt nạ liền lập tức không đồng ý.
“Vương gia, những điều cần nói đã nói rồi, đâu cần thiết phải như vậy, đây là vì cả đại cục, không thể nói hết kế hoạch ra được, nếu không thì cũng bất lợi cho bọn ta.”
Người đàn ông đeo mặt nạ lại nói như trên.
Mà lời này vừa nói ra, Hoài Ninh thân vương liền không nhịn được cau mày nói.
“Vậy ý của ngươi là, bản vương có thể sẽ đâm sau lưng các ngươi sao?”
“Bản vương lấy ra binh phù, nghe theo lời lừa gạt của các ngươi, đi đến bước đường ngày hôm nay, ngươi còn muốn phòng bị bản vương?”
Hoài Ninh thân vương có chút tức giận rồi.
Lí do khiến ông ta không còn muốn hợp tác với đám người này nữa cũng chính là điều này.
Bất kể ông ta bỏ ra thứ gì, đám người này vẫn luôn không coi ông ta là người của chúng.
Như vậy còn hợp tác cái gì nữa?
Đúng là nực cười?
“Vương gia bớt giận, xin vương gia thứ tội.”
Người kia cất lời, xin xỏ như vậy.
Nhưng ý tứ cũng rất đơn giản, không đưa chính là không đưa.
Hoài Ninh thân vương hiểu ngay ý của đối phương.
Ông ta không hề tức giận, mà là lặng lòng đi.
Một khoảng thời gian dài trôi qua.
Ông ta đưa ra câu trả lời của mình.
“Được thôi, bản vương đồng ý.”
Hoài Ninh thân vương trả lời như vậy.
Người kia ngay lập tức thở phào một hơi, sau đó cười nói.
“Xin vương gia yên tâm, bá nghiệp giang sơn, ở ngay trước mắt.”
Nhận được câu trả lời, đối phương cũng không nói thêm gì nhiều, để lại một câu rất lọt tai, liền nhanh chóng mất tích không dấu vết.
Mà lúc này.
Phía trong nhà lao, Hoài Ninh thân vương vẫn luôn yên lặng không nói.
Qua hết một đêm dai.
Cuối cùng, giọng nói của Hoài Ninh thân vương vang lên.
“Người đâu, bản vương muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.”
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Trời đã nhá nhem.
Thịnh yến đã kết thúc, trong Dưỡng Tâm điện, lục bộ thượng thư cùng chín vị Quốc công đang bàn luận chuyện quốc gia đại sự trong đại điện.
Nữ đế ngồi trên long ỷ, yên tĩnh nhìn mọi người.
“Hứa ái khanh, ma niệm trong người khanh, thực sự có thể trấn áp được chúng sao?”
Quý Linh lên tiếng, quan tâm hỏi Hứa Thanh Tiêu về vấn đề này.
Sau khi Quý Linh đặt câu hỏi ấy xong, Hứa Thanh Tiêu hết sức bình tĩnh đáp lời.
“Bệ hạ, thần không vấn đề gì.”
Câu trả lời bình tĩnh của hắn, khiến mọi người thở phào một hơi.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.
“Bệ hạ, trong nửa năm thần rời đi này, đích thân khảo sát công việc ở các quận của Đại Ngụy, nay lợi ích đến từ guồng nước, đã phát triển đến giai đoạn hoàn hảo, cộng thêm việc bệ hạ miễn thuế ba năm, bách tính đã được ăn ngon mặc đẹp.”
“Có lẽ đã có thể đẩy mạnh chính sách An quốc rồi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn rời đi trong khoảng thời gian gần nửa năm.
Mà trong khoảng nửa năm này, có một khoảng thời gian, Hứa Thanh Tiêu đã đến thăm những quận phủ, xem thử cuộc sống của bách tính nay thế nào.
Bắt đầu từ một năm trước, sau khi Đại Ngụy hoàn toàn tiến hành mở rộng hệ thống guồng nước, lượng thu hoạch lương thực ở Đại Ngụy dồi dào, cộng thêm việc nữ đế miễn thuế ba năm, bách tính ở các quận phủ đều nhận được ân huệ này.
Vốn ban đầu nhà nhà đều không có thừa lương thực để ăn, nhưng nay nhà nào nhà nấy lương thực để ăn đều có dư rất nhiều.
Trong đó còn có lợi ích đến từ việc quốc vận Đại Ngụy được gia tăng, Đại Ngụy nơi nơi đều là lương điền, hơn nữa còn phát hiện ra một vài loại giống lúa có thể thu hoạch ba mùa, sản lượng lương thực trồng được cũng nhiều hơn trước đây gấp hai lần.
Ruộng hoang được tái sử dụng, người dân Đại Ngụy phải nói là cười đến mức nở hoa.
Nhà nhà đều dư không ít lương thực, mặc dù giá cả gạo thời gian này vẫn luôn bị ép xuống, nhưng những thứ thế này đối với những bách tính thường xuyên phải trải qua hoàn cảnh loạn lạc, về cơ bản không được tính là gì cả.
Không bán được, để lại tích trữ cũng rất tốt.
Cho nên, Đại Ngụy trước mắt, quả thật đang trong thời kỳ phát triển rất nhanh, bách tính có lương thực rồi, thúc đẩy được rất nhiều thương vụ giao dịch.
Hơn nữa dân số cũng đang liên tục tăng nhanh, vốn không muốn sinh con, là vì sinh ra rồi không có thức ăn để nuôi sống.
Bây giờ lương thực có nhiều rồi, bách tính cũng bắt đầu bùng nổ gia tăng dân số, việc này không có con số thống kê cụ thể, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng có thể tính qua một chút.
Ít nhất số trẻ con được ra đời so với trước đây nhiều gấp đôi, bây giờ đối với bách tính Đại Ngụy mà nói, sinh ra rồi không sợ không có gì nuôi.
Đây hoàn toàn là phát triển theo hướng tích cực.
Cũng chính bởi vì như vậy, Hứa Thanh Tiêu mới hiên ngang quay về Đại Ngụy, bởi vì hắn phải làm một việc thật sự lớn rồi.
Muốn Đại Ngụy có thể hoàn toàn bước lên con đường phồn thịnh.
“Trẫm quả thực có ý này, có điều vẫn phải nghe thử ý kiến của chư vị ái khanh.”
Nữ đế gật đầu, nàng đồng ý với quan điểm này của Hứa Thanh Tiêu.
An quốc sách là quốc sách mà Hứa Thanh Tiêu viết ra vào hai năm trước, nhưng vào thời điểm đó Đại Ngụy đang thiếu hụt lương thực, bách tính đến cơm ăn còn không đủ no, lấy đâu ra tiền tích trữ trong nhà đây?
Bây giờ thì khác rồi, Đại Ngụy đang trên đà phát triển hưng thịnh, có thể đẩy mạnh An Quốc sách.
Nhắc đến An Quốc sách, giọng nói của Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn không do dự vang lên.
“Bệ hạ.”
“Thần cũng đồng ý với ý của Hứa vương gia.”
“Mặc dù bệ hạ miễn thuế ba năm, nhưng chỉ là miễn thuế lương thực, dưới tình hình hiện nay, thuế ròng của Đại Ngụy năm nay cũng sẽ đạt mức trên sáu vạn vạn bạch kim.”
“Thần đã cho người thống kê lại, chỉ tính sơ qua một lần, nếu như bắt đầu thu thuế lương thực, tiền thuế mỗi năm của Đại Ngụy có thể vượt qua mức hai mươi vạn vạn bạch kim, đây mới chỉ là một con số tính thô thôi.”
“Tính ra chỉ còn hơn một năm rưỡi nữa, bèn có thể bắt đầu thu tiền thuế lương thực, An Quốc sách bèn có thể tiến hành mở rộng rồi.”
Nhắc đến An Quốc sách, Cố Ngôn liền có lời để nói ngay.