Thứ này vừa lợi nước lợi dân, hơn nữa còn có thể giúp vương triều Đại Ngụy thu ngân lượng, đây là một chuyện tốt mà.
Mà chúng thần nghe thấy những lời của Cố Ngôn, tất nhiên không nhịn được mà há hốc mồm.
Không quản việc tất không biết được tình hình hiện tại của Đại Ngụy.
Nghe thấy tiền thuế mỗi năm được hai mươi vạn vạn bạch kim, bọn họ sao có thể không hết hồn được.
Thế không phải số thô thì sao? Hai mươi vạn vạn bạch kim á? Hay là ba mươi vạn vạn bạch kim đây?
Nếu thực sự có thể như vậy, vương triều Đại Ngụy sẽ hoàn toàn bước lên con đường phát đạt rồi.
Có thể giải quyết triệt để rất nhiều phiền phức, thay đổi bổng lộc của quan viên Lại bộ, Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ đều có thể được hưởng đãi ngộ lương bổng cao hơn.
Đặc biệt là Binh bộ, cứ tích lũy đại ba năm, bèn có thể xuất binh chinh chiến rồi.
Đánh tới hẳn lãnh thổ cương vực lớn hơn trước.
Trong giây lát, người người đều không nhịn được mà bắt đầu kì vọng vào tương lai sau này.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.
“Chư vị, trước mắt đối với Đại Ngụy mà nói, ngân lượng đã không còn là thứ quan trọng nhất nữa rồi.”
“Dân số mới là điều cần quan tâm nhất, bất kể là hai mươi vạn vạn lượng bạch kim, hay là ba mươi vạn vạn lượng bạch kim, những thứ này đều không đủ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Hắn không thấy hai mươi vạn vạn lượng bạch kim là một con số lớn.
Thực ra nếu suy nghĩ kĩ càng thêm chút nữa sẽ biết, đầu tiên là Lại bộ, bổng lộc của quan viên nhất định phải tăng lên một chút, nếu không thì sẽ rất dễ sinh ra thái độ bất bình.
Nói cho cùng dân chúng có thừa lương thực, làm quan không có bổng lộc để chèo chống cuộc sống, khó bảo đảm rằng họ không có suy nghĩ khác.
Từ xưa đến nay, tham quan hối lộ là điều không thể cản được, dù pháp luật có nghiêm hơn cũng quản không hết được.
Quan viên Đại Ngụy rất nhiều, một khi nâng bổng lộc quan viên lên, vậy chính là phải bỏ ra vài vạn vạn lượng bạch kim.
Còn nữa Binh bộ cũng cần phải dùng tiền, đây cũng là một khoản rất lớn.
Hộ bộ, Hình bộ, Công bộ, Lễ bộ, mỗi một bộ đều phải tiêu tốn ngân lượng, trước đây vì tình hình luôn nghèo đói nên các bộ phận này đều không có ngân lượng, nhưng bây giờ thì khác, có tiền trong túi rồi, bốn bộ này cũng phải được bơm ngân lượng vào.
Cộng hết lại sẽ lại là một khoản vô cùng lớn.
Khoảng thời gian này Hứa Thanh Tiêu từng tính toán thử.
Tất cả số ngân lượng mà lục bộ cần dùng, cộng lại mỗi năm cần ít nhất mười lăm vạn vạn lượng bạch kim.
Tất nhiên nếu có thể nhận được mười lăm vạn vạn lượng bạch kim, vậy thì lục bộ sẽ hoàn toàn được hoạt động thoải mái rồi.
Cho nên nếu chỉ có hai mươi vạn vạn lượng bạch kim, vậy quốc khố Đại Ngụy chỉ còn thừa lại năm vạn vạn lượng bạch kim.
Muốn bắt đầu những kế hoạch khác nữa, thì gần như là chuyện bất khả thi.
Giáo dục, xây dựng, chỉ nội hai việc này thôi đã là những con số trên trời ròi.
Trong số đó còn chưa cộng những khoản trợ cấp, dù sao nếu muốn gia tăng dân số, thì bắt buộc phải đưa ra những phúc lợi hấp dẫn.
Bất cứ việc gì đều cần phải tiêu tốn một lượng lớn ngân lượng.
Không, không phải là lượng lớn.
Mà là hằng hà sa số.
“Mỗi năm năm mươi vạn vạn lượng bạch kim?”
“Sao có thể được chứ.”
Mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, hai mươi vạn vạn lượng bạch kim, mặc dù là con số tính thô, nhưng có tính thêm sai số thêm nữa, thì cũng chỉ có thể là hai mươi lăm vạn vạn bạch kim.
Ý của Hứa Thanh Tiêu là phải tăng thêm gấp hai lần thu nhập.
Điều này cũng quá đỗi kinh khủng rồi chứ.
Đây là một chuyện dường như không thể nào xảy ra.
“Muốn đạt được mức thuế mỗi năm là năm mươi vạn vạn lượng bạch kim, chuyện này gần như là không thể, vương gia…đây có chút ép người quá đáng.”
Cố Ngôn cất lời, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Mặc dù ông ta cũng mơ đến con số năm mươi vạn vạn lượng bạch kim, nhưng chuyện này gần như quá mức phi lý.
Không chỉ môi mình ông ta, mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Nghe thì đã tai lắm, nhưng làm thì đâu phải chuyện phẩy tay là có thể được đâu.
Có điều, bọn họ càng hiểu rõ hơn, một khi Hứa Thanh Tiêu đã dám nói, tất nhiên hắn đã có suy nghĩ của riêng mình rồi.
“Cố thượng thư, bổn vương biết, muốn Đại Ngụy làm được việc thu thuế vào năm mươi vạn vạn lượng bạch kim, gần như là việc không thể nào.”
“Nhưng xin Cố đại nhân yên tâm, Hứa mỗ một khi dám nói ra, tất nhiên cũng đã có chuẩn bị sẵn từ trước, không phải chỉ là ý nghĩ nông nổi.”
Hứa Thanh Tiêu giải thích nói.
Sau đó hắn lấy ra một tập tấu chương dày cui, dâng lên Nữ đế xem trước, sau đó đưa cho mỗi người một phần.
Đây là tất cả số văn chương Hứa Thanh Tiêu trên đường tham quan Đại Ngụy viết ra.
Chuyến này trở về, điều Hứa Thanh Tiêu chú trọng đến chính là phát triển quốc lực Đại Ngụy.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trung châu long thịnh.
Ba ma ấn trong cơ thể hắn, có liên quan đến âm lực trong thiên địa, mà muốn trấn áp âm lực thì có rất nhiều cách để làm, tỷ như việc bản thân hắn trở thành Thánh nhân, hơn nữa còn là vị Thánh nhân mạnh nhất, truyền đạo lập nghiệp, giải quyết tất cả yêu ma, trấn áp toàn bộ bọn chúng.
Nhưng cách làm này rất khó, dù sao hai mươi ma thần, đến Thánh nhân cũng không thể giải quyết được, chỉ có thể nói trấn áp thôi.
Thêm nữa, Thánh đạo khó đến mức nào cơ chứ? Bản thân có nhiều thời gian như vậy sao?
Đáp án quá dễ trả lời.
Không đủ thời gian.
Bây giờ trong bóng tối chỉ toàn kẻ địch, chỉ cần nói đến Ma hoặc chi hải thôi, rõ ràng biết biển Ma Hoặc nguy hiểm biết bao, nhưng vẫn có người dám lấy thân mạo hiểm.
Kẻ địch đã có người bất chấp thủ đoạn rồi, cho nên khiến hắn tỉnh ngộ ra một điều rằng, chầm chậm thành thánh, dường như là chuyện không thể nào.
Do đó đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, cách thức nhanh chóng duy nhất chính là khiến vương triều Đại Ngụy thống nhất Trung châu, sau đó đẩy mạnh phát triển, trở thành vương triều chí cao vô thượng thực sự.
Khí vận vô địch.
Đến lúc đó tám phương tới bái, thần chiều Trung châu, có thể trấn áp triệt để âm lực trong thiên địa.