Thiên lôi đại pháo này, gần giống với Thần Võ đại pháo của hắn.
Có điều đối phương nói là Tứ phẩm.
Hoài Ninh thân vương đoán chắc cũng phải có uy lực của Tam phẩm, thậm chí đạt tới ngưỡng của Nhị phẩm.
Nhất phẩm khẳng định không thể với tới được.
Nhị phẩm Hứa Thanh Tiêu cũng thấy có khả năng, dù sao lúc hắn luyện chế ra Thân võ đại pháo, trải qua quá trình khó khăn thế nào, hắn là người biết rõ nhất.
Chắc có lẽ khoảng Tam phẩm, giấu đi một chút cũng là lẽ thường tình.
“Ta hiểu.”
“Qua khoảng thời gian này, vương gia cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, có tin tức gì, bản vương sẽ lại đến, nếu vương gia có chuyện gì cần bàn với bản vương, cứ gọi một tiếng là được.”
Nói đến đây rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì thêm nữa, hắn đứng dậy rời đi, trở về tìm bệ hạ báo cáo lại.
Mà Hoài Ninh thân vương cũng không nói năng gì, yên lặng ngồi ở đó, trầm ngâm không nói.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi rồi.
Hoài Ninh thân vương trông có chút âm trầm.
Thực ra thì ông ta còn giấu một chuyện chưa nói, nhưng chuyện này có nói hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Có điều ông ta quả thật không hề lừa Hứa Thanh Tiêu, lần này phản phe cũng là nghiêm túc nói ra cả.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn rời khỏi đây.
Bỗng nhiên, trong không gian có một giọng nói vang lên.
“Vương thúc, người bàn chuyện gì với Hứa Thanh Tiêu thế?”
Là giọng nói của Quý Nguyên.
Hắn ta sau này mới bị áp giải vào trong này, ở trong phòng giam cách Hoài Ninh thân vương hai gian.
Hứa Thanh Tiêu giao tiếp với Hoài Ninh thân vương đều sử dụng ý niệm Võ giả để trao đổi, người thứ ba không thể nào nghe được.
Lẽ đương nhiên, Quý Nguyên cũng chỉ biết hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng không biết rốt cuộc hai người đang nói chuyện về cái gì.
“Bàn với hắn, phải làm thế nào để ngươi trở thành hoàng đế của Đại Ngụy.”
Nghe thấy giọng nói của Quý Nguyên, Hoài Ninh thân vương nói đại một câu.
Lời này vừa nói ra, Quý Nguyên ngay lập tức tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
Nói thật lòng, vào thời điểm này, cảm quan của hắn ta với Hứa Thanh Tiêu đã thay đổi rồi.
Hắn ta đã hoàn toàn hiểu được Hứa Thanh Tiêu mạnh đến mức nào, nếu như nói không hối hận là điều không thể nào.
Đi theo con đường tu hành Bá đạo, làm hắn ta phải cắt đứt tận gốc quan hệ với Hứa Thanh Tiêu, bây giờ hắn ta có chút hối hận, hối hận về việc mắc gì hắn ta lại đi đắc tội với Hứa Thanh Tiêu.
“Hắn nói thế nào?”
“Nếu như có thể, nếu như hắn giúp ta trở thành hoàng đế, chuyện sau này ta có thể tính được rồi, cũng sẽ phong hắn trở thành quốc sư Đại Nguỵ.”
Quý Nguyên trả lời.
Đồng thời ánh mắt cũng có chút mong chờ, tò mò không biết bàn thế nào.
“Vô dụng thôi, hắn muốn trở thành người sánh ngang với vương, được chia một nửa giang sơn.”
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Quý Nguyên, Hoài Ninh thân vương tiếp tục nói dối.
Có điều ông ta cũng hiểu rõ một điều rằng, Quý Nguyên hoàn toàn không còn duyên với đế vị nữa rồi.
Hắn ta đã bắt đầu lay động rồi.
Người tu hành Bá đạo, một khi thần phục, lời nói nội tâm trở nên lay động, chính là đồng nghĩa với việc hắn ta đã thua rồi, thua không còn một manh giáp.
“Sánh ngang với vương á?”
“Hắn cũng tham quá đi chứ.”
Quý Nguyên hừ lạnh một tiếng, có chút bực mình, cảm thấy Hứa Thanh Tiêu quá mức tham lam.
Mà Hoài Ninh thân vương cũng chẳng buồn để ý tới Quý Nguyên.
Bản thân ông ta đang suy xét một số chuyện.
Nhưng thời gian trôi qua rất lâu.
Giọng nói của Quý Nguyên đột nhiên lại vang lên.
“Sánh ngang với vương có hơi quá đáng chút.”
“Nhưng một phiên vương có quyền cao nhất, chia cho hắn ba phần giang sơn.”
“Vương thúc, người cảm thấy được không?”
“Vương thúc.”
“Vương thúc.”
“Vương thúc, người nói gì đi chứ.”
“Có nên ít đi không? Hay là phải nhiều lên?”
“Vương thúc, có cần chia cả cho người nữa không?”
Giọng nói của Quý Nguyên vang lên, có điều cũng là giao tiếp bằng Võ đạo.
Chỉ là Hoài Ninh thân vương cũng chẳng buồn để tâm tới hắn ta.
Mà giờ khác này.
Trong tộc Man Di.
Đoàng.
Cùng với âm thanh nổ kinh thiên động địa.
Một toà núi nhỏ lập tức bị biến thành cát bụi.
Sau khi ngọn núi nhỏ kia hoá thành cát bụi.
Ngay lập tức một tràng cười vô cùng sảng khoái vọng lên.
“Ha ha ha ha hay, hay, hay lắm, có thứ thần khí như này, Man di ta nhất định có thể san phẳng Đại Nguỵ.”
Phía trong sơn mạch.
Đại tướng quân tộc Man di chăm chú nhìn ngọn núi nhỏ bị san bằng, trong mắt hắn ta tỏ ra vô cùng tự tin, cũng vô vùng khoái chí.
Đại quân trấn thủ nơi này, trong cự li một trăm dặm đều đã bị phong toả.
Đại tộc Man di nằm trên đỉnh núi, bị gió thổi phát ra tiếng kêu vun vút chói tai.
Từng giàn từng giàn đại pháo màu vàng kim, xếp thành từng hàng trên đỉnh núi.
Cách đó không xa là Đại doanh.
Đại tướng quân tộc Man Di, Đồ Lỗ đứng ngoài đại doanh, nét vui mừng trên mặt hắn ta dường như không cách nào giấu được.
Man di sắp xâm lược Đại Nguỵ.
Đây là tin tức hắn ta mới biết được vài ngày trước.
Đối với Man di mà nói, Đại Nguỵ là kẻ địch muôn đời, trước đây Võ đế Bắc phạt, đã đồ sát biết bao nhiêu con dân của tộc Man di?
Man di cũng có bấy nhiêu thù không đội trời chung với Đại Nguỵ.
Đừng tưởng có mình Đại Nguỵ ngày nào cũng hô hào phải Bắc phạt phải Bắc phạt.
Man di bên này cũng gào thét phải đánh trả phải đánh trả suốt ngày.
Cách nghĩ của Võ tướng đều y như nhau, đều muốn thông qua chiến tranh chứng minh bản thân.
Chỉ có điều, lúc thực sự nghe Man di sẽ xâm lược Đại Nguỵ thêm lần nữa, thực ra tướng sĩ của Man di đều có chút nghẹn lòng.
Trước đây muốn đánh trả, là vì Đại Nguỵ sắp đi đời rồi, bọn họ còn có vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà hỗ trợ phía sau, nếu phải đánh thật cũng không có gì phải sợ.
Nhưng cách nghĩ của vương thất Man di càng thêm thâm sâu cặn kẽ hơn.
Man di có thể trả lại thù, nhưng sau khi đánh chiến xong, binh mã của Man di cũng coi như chết sạch rồi, nhìn lại thì diệt được Đại Nguỵ xong, Man di cũng chẳng còn nữa.
Đến cuối cùng chẳng phải biến thành viên đá lót đường cho vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà sao.