“Hai mươi quả Thiên lôi đại pháo đã đáng sợ như vậy, nếu như có được hai trăm quả đại pháo, thật sự có thể san bằng Đại Nguỵ đó.”
Ngũ hoàng tử tự lẩm bẩm một mình.
Đồng thời hắn ta cũng hiểu ra những gì đại tướng quân Đồ Lỗ nói.
Chiến tranh chính là như vậy, có những lúc sự biến chuyển của một thế trận liền có thể mang theo vô số phản ứng đi kèm, trận đầu tiên cũng rất quan trọng, nó là trận chiến của sĩ khí.
Nếu như trận đầu tiên thật sự có thể giết được ba mươi vạn, điều này đối với Man di mà nói, chính là chuyện có thể kích động được quân tâm.
Mà đối với Đại Nguỵ mà nói, không khác gì tai họa diệt vong.
Đại Nguỵ của bây giờ, cảm thấy bản thân rất mạnh, cảm thấy bản thân đang mỗi ngày một hưng thịnh hơn, quốc thái dân an, lẽ đương nhiên cũng sẽ sinh ra lòng tự tin.
Cho nên trận chiến đầu tiên đối với Đại Nguỵ mà nói, cực kỳ quan trọng.
Cũng tương tự như vậy, trận chiến đầu tiên đối với Man quốc, cũng vô cùng quan trọng.
Mà cũng vào lúc đó.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã biến mất, hắn ta xuất hiện ở một vùng núi hoang vu, lấy ra một nén nhang, sau đó chầm chậm đốt lên.
Rất nhanh, nhang khói mịt mù, hình thành một bóng người.
“Tôn thượng.”
“Tộc Man di muốn tăng giá, yêu cầu hai trăm quả Thiên lôi đại pháo, cùng với rất nhiều nguồn tài nguyên khác, thuộc hạ cho rằng, lần này tộc Man di nhất định sẽ khiến cho hai đại vương triều thấy bất mãn, do đó xin ý chỉ của bệ hạ.”
Người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng nói.
Nhưng vừa nói xong, người kia lại không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau một lúc sau, người kia mới cất lời.
“Gửi danh sách cho hai vị hoàng đế kia.”
“Tộc Man di muốn tăng giá, thì cứ để chúng làm đi, còn việc tộc Man di khai chiến, tuyệt đối không được chậm trễ.”
“Có điều gửi thêm một câu nữa cho hai vị quốc quân, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Nói xong lời này, bóng người biến mất, chỉ để lại một người đàn ông đeo mặt nạ có chút suy tư.
Hắn ta có chút không hiểu, chuyện tộc Man di nâng cao giá lên, đổi sang một cách nói không dễ nghe, dù có là thế lực nào đi nữa chỉ sợ chẳng ai chịu.
Vốn tưởng rằng nói chuyện này ra, tôn thượng sẽ nổi cơn thịnh nộ, nào ngờ đâu ấy vậy lại nhận được kết quả thế này.
Hắn ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng rút ra được một bài học.
Chuyện Man di xâm lược, đối với toàn cảnh thế cờ mà nói, đã đến mức độ phải kích tiến rồi, đã đến giai đoạn này, không có chuyện lui hay không lui nữa.
Man di nắm được điểm này, cho nên mới dám ngang ngược tăng giá.
Nghĩ tới đây, hắn ta không nói gì thêm nữa, đứng dậy rời đi, di chuyển về hướng vương triều Đột Tà.
Đêm khuya.
Vương triều Đột Tà.
Trong hoàng cung.
Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ giao cho hoàng đế danh sách kia, hoàng đế Đột Tà không hề nổi giận như trong tưởng tượng, mà nhìn danh sách này nói.
“Những thứ trên danh sách, vương triều Đột Tà có thể cung cấp, có điều Thiên lôi đại pháo, vương triều Đột Tà không có để cho, vẫn làm phiền tiên sinh đi một chuyến tới vương triều Sơ Nguyên.”
Đế vương Đột Tà đồng ý rồi.
Gần như không chút do dự đồng ý luôn vậy.
Không chút suy nghĩ, cũng chẳng hề do dự chút nào, khiến người đàn ông đeo mặt nạ càng hiểu rõ hơn, trận chiến lần này đáng sợ đến mức nào.
Vương triều Đột Tà đến điều kiện kiểu này cũng đồng ý, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ thực sự sợ vương triều Đại Nguỵ.
“Có điều nhớ kĩ, không được đưa ra câu trả lời ngay, tiên sinh cứ nghỉ ngơi vài ngày ở vương triều Đột Tà đi, mấy ngày nữa hẵng lên đường đến vương triều Sơ Nguyên.”
“Khoảng mười ngày sau, rồi hãy đến Man di, báo cho chúng biết kết quả cuối cùng.”
Đây là lời nói cuối cùng của đế vương Đột Tà, nhắc nhở đối phương.
“Tại hạ hiểu.”
Sau đó liền điềm tĩnh lui xuống.
Đợi sau khi hắn ta rời đi, một bóng người xuất hiện trong đại điện.
“Bệ hạ, Man di thét thêm giá, bỗng nhiên muốn nhiều tài nguyên như vậy, điều này quả thực có chút quá đáng.”
“Những năm gần đây, chúng ta cung cấp cho đám Man di đó không ít, cộng sơ sơ hết lại với nhau, cũng phải năm mươi vạn vạn lượng, nay lại thêm danh sách này nữa, thực sự quá nhiều.”
Người bước ra, chính là Tể tướng đương triều, ông ta khẽ cau mày, nhắc nhở một câu.
Nhưng sau khi nghe ông ta nói, đế vương Đột Tà lại không để tâm nói.
“Có bản lĩnh cầm đi, cũng phải có bản lĩnh mà nuốt xuống.”
“Bọn chúng muốn bao nhiêu cho bọn chúng bấy nhiêu, chỉ cần bọn chúng ra giá là được, đợi đám Man di khai chiến với Đại Nguỵ, chúng ta sẽ có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Đế vương Đột Tà vô cùng điềm đạm nói.
Nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, đợi sau khi hai bên lưỡng bại câu thương rồi, lại tới Man di đòi lại đồ sau.
Đây là cách nghĩ của vương triều Đột Tà, đơn giản ngắn gọn, ngươi có cách của ngươi, ta cũng tự có cách của ta.
“Thần hiểu rõ, chỉ có điều suy nghĩ của bệ hạ, khó chắc Man di không đoán ra được.”
Giọng nói của Tể tướng tiếp tục vang lên.
Không phải là cảm thấy kế hoạch này không ổn, mà là kế hoạch này quá đơn giản, ngươi có thể nghĩ ra được, lẽ nào đối phương nghĩ không ra sao?
Lời vừa dứt, đế vương Đột Tà vẫn bình tĩnh như cũ.
“Chúng tất nhiên có thể đoán được, nhưng đoán được cũng vô dụng.”
“Trận chiến lần này chính là dùng để cược, trẫm đang cược, vương triều Sơ Nguyên cũng cược, Man di cũng vậy.”
“Trẫm cược Đại Nguỵ có thể thủ vững, nhưng phải trả một cái giá rất đắt, mà Man di cũng phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc.”
“Vương triều Sơ Nguyên cũng có cách nghĩ như vậy.”
“Còn về suy nghĩ của Man di, trẫm cũng rõ, chẳng qua là muốn thu thêm nhiều nguyên liệu, sau đó chơi trò giằng co với Đại Nguỵ mà thôi.”
“Mượn tài nguyên từ hai đại vương triều, cuống cuồng phát triển, dù sao thì xâm lược Đại Nguỵ cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong vài tháng, nếu may mắn chút, ít nhất trong vòng một năm rưỡi, nếu xui xẻo, trận này kéo dài ba năm năm năm cũng không phải chuyện gì lạ lùng.”
“Nếu đã như vậy, cho dù Man di có thương vong vô kể, nhưng nếu mượn tài nguyên từ hai đại vương triều, bọn chúng cũng sẽ không tổn thất quá nhiều.”
“Trận chiến lần này, Đại Nguỵ được định sẵn sẽ là kẻ thua.”
Đế vương Đột Tà phân tích chiến cục trận này.