“Đại Nguỵ trở thành kẻ thua cuộc duy nhất?”
“Nhưng lỡ như, Đại Nguỵ không đánh thì sao?”
Tể tướng tiếp tục hỏi.
“Không.”
“Đại Nguỵ không thể không tham chiến.”
“Hiện nay quốc vận Đại Nguỵ phồn hưng, phồn hưng nhất từ trước đến nay, một tên Hứa Thanh Tiêu, khiến cả Đại Nguỵ ai nấy cũng cuồn cuộn như rồng.”
“Bây giờ bọn chúng đang rất cần một trận chiến, dùng một trận chiến để hô hào thanh thế của mình, cũng dùng một trận chiến này chứng minh bản thân chúng.”
“Nếu như hai đại vương triều tuyên chiến với Đại Nguỵ, có lẽ Đại Nguỵ sẽ không dám ứng chiến, nhưng Man di tuyên chiến, Đại Nguỵ không thể nào không đánh, nếu như không đánh, sẽ tổn hại đến quốc vận.”
“Trước mắt quốc vận của Đại Nguỵ, đã đến giai đoạn thành hình, một khi thành hình, sẽ đúc thành Long đỉnh của toàn Trung châu.”
“Cho nên, Đại Nguỵ nhất định sẽ ứng chiến.”
“Mà Đột Tà của trẫm, cùng vương triều Sơ Nguyên, liền có thể linh hoạt xoay chuyển chiến trường, nếu như Đại Nguỵ không ổn, có thể khống chế Man di, nếu như Man di ngã ngựa, vẫn có thể khống chế được Đại Nguỵ.”
“Để bọn chúng tiêu hao lẫn nhau trước, tiêu dần binh lực, đợi đến thời khác quan trọng, bất kể là Đại Nguỵ cũng vậy, hay là Man di cũng thế, đều cùng bị tiêu diệt.”
Đế vương Đột Tà nói như vậy.
Lời vừa nói ra, người kia liền trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu, ông ta đồng tình với suy nghĩ này.
“Vậy lỡ như.”
“Bệ hạ, thần chỉ nói lỡ như, Man di đánh không lại Đại Nguỵ thì sao? Nói thế nào đi nữa Đại Nguỵ còn có một tên Hứa Thanh Tiêu, quốc vận lại đáng sợ như vậy, Man di trước đây, có lẽ còn có thể thắng Đại Nguỵ, dù sao có sự giúp sức từ hai triều."
"Nhưng bây giờ.”
Tể tướng của Đột Tà nói đến đây thì không nói nữa, bởi vì nếu còn tiếp tục nói tiếp, thì lại có chút không hay.
“Yên tâm.”
“Thiên lôi đại pháo do vương triều Sơ Nguyên tạo ra, sức mạnh cực kì đáng sợ, Đại Nguỵ tuyệt đối không thể đỡ được Man di.”
“Trẫm nói một câu không hay lắm, trẫm ngược lại lo lắng, Man di giết quá tay mất, cứ vậy đánh thẳng vào quốc đô Đại Nguỵ.”
“Nếu thực sự thành như vậy, thành ra chúng ta còn phải đi giúp Đại Nguỵ.”
“Bỏ đi, bất kể thế nào, cứ xem trước đã rồi tính, chỉ đành cầu cho Đại Nguỵ không yếu như trong tưởng tượng mà thôi.”
Đế vương Đột Tà nói tới đây rồi không nói thêm gì nữa.
Mà người kia cũng gật đầu, trong lòng vô thức có chút coi thường Đại Nguỵ.
Cứ như vậy.
Chớp mắt một cái, đã ba ngày trôi qua.
Ba ngày sau, vương triều Sơ Nguyên.
Trái ngược với sự điềm tĩnh của đế vương Đột Tà, đế vương Sơ Nguyên lại có chút sốt sắng.
“Hai trăm quả Thiên lôi đại pháo á?”
“Man di đang muốn làm gì vậy?”
Sơ Nguyên đại đế mặt mày đanh lại, hắn ta ngồi trên long ỷ, nhìn đối phương nói như vậy.
Sơ Nguyên đại đế thực sự bị chọc tức rồi.
Hắn ta biết Man di có lòng tham không đáy, nhưng không ngờ tới đối phương lại tham lam đến mức vô sỉ như vậy.
Thế mà dám đòi hai trăm quả Thiên lôi đại pháo.
Mặt dày quá mức rồi đấy chưa?
Nhưng sau khi nổi cơn tam bành xong, Sơ Nguyên đại đế lại rơi vào suy tư, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Hắn ta dùng giọng điệu như thế nào để nói vậy?”
Sơ Nguyên đại đế hỏi người đàn ông đeo mặt nạ.
“Bẩm bệ hạ, đại tướng quân Đồ Lỗ cố chấp muốn tại hạ đi gửi phần danh sách này, có điều Đột Tà bệ hạ đã đồng ý với nội dung trong danh sách này rồi, chỉ có Thiên lôi đại pháo, Đột Tà không có cách nào cung cấp được.”
Người đàn ông đeo mặt nạ trả lời.
Cái giá mà Man di muốn, quả thật rất quá đáng, quá đáng nhất chính là Thiên lôi đại pháo này, sức mạnh của nó cũng quá kinh khủng đi.
Hai trăm quả, có thể thay đổi quá nhiều cục diện của cuộc chiến, muốn không thắng cũng khó.
Mà sau khi nghe thấy câu trả lời của kẻ đeo mặt nạ, sắc mặt của Sơ Nguyên đại đế bèn có chút đen đi.
Rất rõ ràng, Đột Tà đại đế muốn ép hắn ta phải bước lên bàn cờ này, không phải chỉ có mình hắn ta, người nấp sau màn cũng đã bắt đầu bày binh bố trận rồi.
Trước mắt chỉ có duy nhất Man di có thể đấu với Đại Nguỵ.
Không phải nói vương triều Sơ Nguyên không đánh được, mà là không được đánh.
Nếu như vương triều Sơ Nguyên tuyên chiến, vậy sẽ không còn là chiến tranh thông thường nữa, mà nhất định phải là chiến tranh giữa Nhất phẩm.
Man di thì khác, tộc Man di vốn có thù với Đại Nguỵ, cộng thêm việc Man di không có Nhất phẩm, tuyên chiến với Đại Nguỵ, cộng thêm lệnh cấm Nhất phẩm trước đây, lẽ đương nhiên, cho dù Đại Nguỵ có muốn phái Nhất phẩm đi.
Chỉ sợ rằng cũng không thể tuỳ ý phải Nhất phẩm ra mặt.
Chỉ cần chưa tới mức nước mất nhà tan, vậy thì Đại Nguỵ có thua cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Lần tuyên chiến này.
Mục đích của nó không phải tiêu diệt Đại Nguỵ, mà là làm Đại Nguỵ suy kiệt, giống như lúc trước còn Bắc phạt vậy, cho Man di đi khống chế Đại Nguỵ.
Long đỉnh Đại Nguỵ đã thành hình, bước tiếp theo chính là Long đỉnh Trung châu.
Hai đại vương triều không hoang mang sao được?
Người nấp sau màn không sợ được hả?
Thực ra đều hoang mang đều sợ hãi, nếu không thì, nào có cần viện trợ Man di nhiều như thế làm gì chứ.
Chỉ là điều khiến bọn chúng không ngờ tới là, Man di ấy vậy mà lại tham lam đến thế, mở mồm ra liền đòi tới hai trăm quả Thiên lôi đại pháo, trước đây cho chúng hai mươi quả đã coi như đạt giới hạn rồi.
Thứ này, vương triều Sơ Nguyên hiểu rõ hơn ai hết nó mạnh đến mức nào, cũng chính vì như vậy, vương triều Sơ Nguyên không muốn đem đi cho.
Thứ này một khi đã đem cho ra ngoài, sau này muốn lấy lại rất ư phiền phức.
Hắn ta đang suy tư.
Đại điện yên lặng vô cùng.
Người đàn ông đeo mặt nạ cũng trầm ngâm không nói, dù sao nói khó nghe một chút, hắn ta cũng chỉ là thành phần ôm đùi mà thôi.
Rất lâu sau đó.
Giọng nói của Sơ Nguyên đại đế vang lên.
“Lần này tấn công Đại Nguỵ, nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Hắn ta mở miệng hỏi.