Cuộc chiến này tới quá đỗi bất ngờ.
Không ai có chuẩn bị trước, cũng không ai tưởng tượng được, cổng thành lại bị phá nhanh đến như vậy.
Sĩ khí biến mất ngay khoảnh khắc cổng thành bị phá vỡ.
Sau đó, chính là một trận đồ sát.
Tướng sĩ bị chém đầu, bách tính bị lạm sát.
Thậm chí có một số tướng sĩ Man di, lên cơn điên khát máu, biết được bách tính đang trốn dưới hầm đất, trực tiếp đốt lửa phóng hỏa, dùng đá lớn chặn ở cửa, cứ vậy mà thiêu sống con dân Đại Ngụy.
Không có nổi sức lực để phản kháng, cũng chẳng có lấy tư cách gì để phản kháng.
Đây là một trận đồ sát đơn phương.
Mà chuyện như thế này, đồng thời cũng đang diễn ra ở mấy tòa thành xung quanh biên cảnh.
Một ngày này.
Ba tòa thành biên cảnh chìm trong máu lửa, một phong thiên chỉ truyền vào cung.
Chớp mắt Đại Ngụy trở nên hỗn loạn.
Trên dưới đều hoang mang, ồn ào một trận.
Ai có thể ngờ tới, đột nhiên Man di lại tới xâm lược Đại Ngụy chứ.
Hơn nữa mới khai chiến đã đồ sát ba tòa cổ thành phòng thủ ở biên cảnh.
Tin tức truyền đến Đại Ngụy, nữ đế nổi trận lôi đình, ngay tức khắc hạ xuống chín đạo thánh chỉ, phái binh đi trấn áp, đồng thời yêu cầu Man di đưa ra lý do đối chất.
Chẳng qua Man di không thèm trả lời.
Mà là điên cuồng đắc ý.
Sức mạnh của Thiên lôi đại pháo, khiến sĩ khí của cả đại quân Man di đều dâng cao.
Theo lẽ thường, muốn công thành cần ít nhất năm vạn người, cho dù là đột kích đi chăng nữa, cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày mới có thể công phá được một tòa thành.
Nhưng hôm nay, gần như chỉ trong một khoảnh khắc, đã công phá xong cổng thành, sau đó chính là một trận chiến áp đảo.
Vốn tướng sĩ Đại Ngụy đã không thể so được với tướng sĩ Man di, thêm nữa một lần công phá cổng thành như vậy, tướng sĩ Đại Ngụy còn phải lo lắng cho bách tính, không nói đến việc bị liên lụy, đối mặt với tướng sĩ Man di khủng khiếp như vậy, sĩ khí tất mất đi.
Theo lẽ đương nhiên, hai bên không có gì để so sánh.
Trận chiến này, sĩ khí Man di tăng cao, toàn tộc hân hoan.
Do đó, ngay trong đêm, Man di tiếp tục phái thêm mười vạn đại quân, tổng cộng haiu vạn đại quân thành một đội, tiếp tục xâm lược Đại Ngụy.
Mượn lực từ Thiên lôi đại pháo.
Trong đêm dài này, đối với phần lớn bách tính Đại Ngụy mà nói, là một đêm đầy nỗi căm phẫn.
Nhưng đến ngày hôm sau.
Chiến báo lại lần nữa được truyền vào kinh.
Năm tòa thành phòng thủ lại bị tiêu diệt, trong thành không một ai sống sót, nữ tử thì bị cưỡng gian, trên chiến báo chỉ dùng duy nhất một câu để giải thích.
Quan quân trong thành khuyên nữ tử tự vẫn.
Một câu này mang ý nghĩa rất đơn giản. một khi cổng thành bị phá, tự sát còn tốt hơn tiếp tục cố chấp sống.
Đây là câu trả lời của Man di.
Dùng năm tòa thành để trả lời Đại Ngụy.
Trên Văn báo Đại Ngụy vừa thông báo chuyện này, ngay lập tức, cả Đại Ngụy đều bùng nổ.
Trong khắp các con hẻm hay đường lớn, người người đều đang lên án hành vi của tộc Man di, cũng ồ ạt yêu cầu Đại Ngụy xuất binh giao chiến.
Toàn bộ Đại Ngụy, tiếng mắng chửi khắp nơi, vừa mắng Man di mặt dày vô liêm sỉ, đột nhiên khai chiến, tàn bạo bất nhân, vừa mắng triều đường Đại Ngụy, vào thời khắc quan trọng lại không xuất binh ứng cứu ngay.
Man di như hổ đói lăm le Đại Ngụy, Đại Ngụy lại không có chút phòng bị nào, thế này sao có thể không khiến bách tính Đại Ngụy oán giận được?
Đặc biệt là, mỗi một tin vịt truyền tới Đại Ngụy, đều nửa thật nửa giả.
Miêu tả sự tàn bạo của Man di, nghe đầu còn cho người phóng hỏa ba trượng, hận không thể thiêu rụi.
Mà đối với Man di mà nói.
Trận đột kích lần này, khiến bọn chúng đều dại cả ra rồi.
Quá đỗi nhẹ nhàng.
Nhẹ như không mà giành được tám tòa thành phòng thủ, cứ tiếp tục như thế này, Man di sẽ chiếm được quyền chủ động tuyệt đối trên chiến trường, chiếm cứ tám thành làm điểm khởi đầu, sau đó liên tục tiến vào nội địa Đại Ngụy.
Liên tục giành chiến thắng trong hai trận chiến, không hề khiến cho đại quân Man di ngông cuồng tự đại.
Mãi đến ngày thứ hai.
Năm mươi vạn đại quân do Hứa Thanh Tiêu sắp xếp xuất hiện rồi, trong mắt người ngoài, đây là tướng sĩ do phiên vương biên cảnh phái ra.
Nhưng trên thực tế, năm mươi vạn đại quân này là tinh binh của Đại Ngụy.
Năm mươi vạn đại quân tập hợp, nhưng hôm nay bọn họ cũng có một nhiệm vụ, không được đánh hết mình, vào thời điểm mấu chốt phải tìm cách rời khỏi chiến trường.
Đây là quân lệnh.
Mặc dù bọn họ không hiểu vì sao, nhưng phải tuân theo.
Trận chiến lần này, Man di cũng phái ra mười vạn đại quân nghênh chiến.
Tất cả Thiên lôi đại pháo đều được đem ra dùng.
Vào giữa trưa, đại chiến khai màn.
Mọi chuyện đều giống như những gì Man di dự đoán, khi Thiên lôi đại pháo bắt đầu được phóng ra, năm mươi vạn đại quân liền tan rã, chạy toán loạn khắp nơi.
Cũng chính trận chiến này, khiến Man di hoàn toàn trở nên tự đại.
Năm mươi vạn đại quân ấy à.
Mặc dù là tinh binh của phiên vương vùng ven, không phải tinh binh chính thức của Đại Ngụy, nhưng cũng có tới năm mươi vạn lận đó.
Man di chỉ dùng có mười vạn đại quân, không nhưng có thể đánh tan được năm mươi vạn đại quân.
Còn có thể tiến sâu thêm chín thành.
Đây chính là kết quả của trận chiến, chiến tích trong một ngày.
Con số kinh khủng như vậy, sao Man di không điên cuồng cho được đây?
Man di lại làm thế nào mà không tự cao tự đại được đây?
Lần trước xâm lược Đại Ngụy, lúc đánh được đến đây, đã dùng tới gần nửa tháng rồi.
Lần này thì sao?
Hai ngày.
Hơn nữa đối phương còn phái ra năm mươi vạn đại quân, bên ta chỉ dùng có mười vạn đại quân, gần như không có thương vong gì, đối phương chết ít nhất vạn người.
Vốn dự định sẽ giết hai ba mươi vạn gì đấy, nhưng năm mươi vạn đại quân này quá nhát gan, chạy mất tích rồi.
Nghĩ tới là binh mã do phiên vương nuôi ra, Man di cũng có thể hiểu được.
Chỉ có điều, bọn chúng càng tự tin cho rằng, nếu như binh mã của Đại Ngụy có tới, vẫn có thể giết được hai mươi vạn
Ít nhất giết được hai mươi vạn.
Chính là như vậy.
Man di điên cuồng chiếm đóng thành trì, máu đỏ nhuốm dọc con đường, thương vong vô cùng lớn.
So với mười vạn người dự tính ban đầu, nhiều hơn không ít.